Chiến tranh đã đi một chặng đường dài. Giờ ba tuổi đã cao, những vết thương trong người luôn cựa quậy, đau đớn; Bố thở dài, nửa bàn tay vuốt mái tóc bạc.
Cha dượng tôi là một người lính. Anh tưởng rằng cuộc sống yên bình sẽ luôn viên mãn nhưng người vợ anh yêu lại lâm bệnh và qua đời. Cha tôi gặp và kết hôn với mẹ tôi. Từ những người xa lạ, chúng tôi trở thành một gia đình ấm áp.
Bố không sinh ra tôi nhưng nuôi tôi khôn lớn nên người. Chuyện đời ba thì mênh mông và trong đó tất nhiên cũng có chuyện một thời chinh chiến.
Đó là một buổi sáng tháng Năm, ba hành quân vào Nam chiến đấu. Ba lô trên vai mang theo sức nặng của tuổi đôi mươi. Người vợ đã thề non hẹn biển, chờ ba ngày gặp lại. Một lọn tóc được gói trong chiếc khăn mà sao nỗi nhớ vẫn còn vương vấn khi đôi lứa mới cưới.
Ước gì chiến tranh ngừng lại, vì nơi tôi đi, máu hòa đất, hòa sông. Sông Thạch Hãn hay sông Ngàn Sâu, cả dòng Hương Giang, nước lặng như tờ, có lòng sông nào không nhuốm màu đỏ?
Tác giả và cha dượng – người không sinh ra tác giả nhưng tác giả luôn tự hào gọi ông là cha |
Tết Mậu Thân 1968, ba người đánh nhau ở Huế. Cả tiểu đoàn ba người chết hết, không còn một ai. Tiếng bom đạn xé tan bầu trời xám xịt, những cánh đồng nâu óng, những khóm lúa non rung rinh còn đang vươn mình. Chiếc áo anh mặc là đùm bọc cho những người đồng đội vừa hy sinh.
Người đồng đội đó cùng quê với cha anh. Khi chúng tôi chăn trâu, cùng nhau đến trường. Mới hôm nọ anh cùng cha điếu thuốc, làn khói ấm cuối đông. Anh kể về giấc mơ gặp lại người thân, mẹ anh đi chợ mua quà, bánh. Anh nhớ những trận đòn roi mẹ đánh, chỉ vì ham chơi, phơi nắng ngoài đồng.
Chiến tranh không để lại cho ai một khoảng bình yên. Chỉ trong mơ, người ta vẫn thường mơ về những ngày được sống chung dưới mái nhà. Ai đi qua chiến tranh mới nhận ra đó là hạnh phúc. Giao thừa, xuân đã về trên mọi nẻo đường mà tiếng súng vẫn còn rộn ràng.
Bố cũng nhớ về ngôi nhà có mẹ và vợ mới, chắc họ đang đợi bố, chờ cái tin được gói trong lá thư bố vừa viết trên đùi.
Nhưng, bức thư chưa kịp gửi đi thì đạn xé trời, người cha cúi đầu sát đất. Anh nằm cạnh cha, nằm rất yên, mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Cha lạc tiếng trời, mưa tầm tã, mưa phùn xuân, phấp phới bay. Đạn xuyên qua ngực, rách vai áo.
Bố cởi áo quấn quanh người. Ngôi mộ tạm bợ bên gốc cây phượng vĩ, cạnh cánh đồng thưa thớt người qua lại. Bố sẽ mang đến cho chú cuốn nhật ký chiến trường, chiếc khăn tay của người chú kính yêu và bức ảnh mẹ vẫn cười tươi xinh.
“Nằm xuống đất mềm đi Huân, biết đâu là bình yên.” Bố đã khóc và thủ thỉ với anh như vậy. Vừa mới ngủ với nhau, nay đã cách xa vạn dặm.
Đã mấy ngày nay trời nổi giông, không mưa nhưng khô khốc với những giai điệu của chiến tranh. Súng hết đạn, thân hình lạnh lùng của anh lê bước trên con đường lạ, tìm về nơi đồng đội đóng quân. Phải vượt đạn, tránh bom và những cơn gió gào thét lạnh lùng.
“Bố không sinh ra con nhưng con luôn tự hào gọi bố là bố” |
Nỗi đau, sự mất mát, nửa bàn tay của người cha đã nằm lại với lòng đất, vì mảnh đạn lạc vào, khoét sâu vết thương. Kéo xác về căn cứ, đồng chí hỏi bố ở đâu, tiểu đoàn nào. Trả lời xong, bố tôi ngất đi không còn biết gì nữa, vì máu chảy ra từ tay, nhuộm đỏ cả lối đi.
Ba thương binh. Người ta đưa anh vào một lán trong rừng để chăm sóc. Những ngày chờ bình phục, cha tôi nằm trên chiếc võng có ô. Bố lại khóc, thương đồng đội, trách chiến tranh không lùi bước.
Cha tôi còn kể về những trận chiến đấu với quân thù bên nhau, những cánh rừng rải rác lá độc. Bố vẫn còn mảnh đạn ở ngực và ở vai. Người đầy vết thương, ba xách ba lô trở về trong một ngày bình yên. Bao nhiêu người đã chết nằm xuống, có người vẫn còn tràn đầy niềm vui.
Chuyện anh kể còn dài lắm, dài như dòng sông quê tôi. Bố giúp mọi người tìm lại đồng đội của mình, và cả chú Huân năm xưa nằm dưới gốc phượng.
Trở về quê hương, đời cha vẫn bị mảnh bom xé nát. Nhưng bố nói, chúng ta phải sống, bởi vì chúng ta phải hoàn thành kiếp người; Đời không tròn nhưng tâm không méo, nhớ nghe bạn. Bố không sinh ra tôi, nhưng tôi luôn tự hào gọi bố, bởi trong từng câu chuyện, cách sống của bố luôn chan chứa tình yêu thương.
Chiến tranh đã đi một chặng đường dài. Giờ ba tuổi đã cao, những vết thương trong người luôn cựa quậy, đau đớn; Bố thở dài, nửa bàn tay vuốt mái tóc bạc. Thỉnh thoảng, bố tôi cùng một đoàn cựu chiến binh ra thăm nghĩa trang, thắp nén nhang tưởng nhớ các đồng đội đã hy sinh vì Tổ quốc.
Kỷ niệm một thời hoa lửa, ba niềm mênh mang tìm về. Quê hương thay da đổi thịt, hoa nở từ máu xương của người lính đã mãi mãi nằm lại đất này thơm ngát hương thơm…
Nguyen Thanh Nga
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/doi-khong-tron-nhung-tam-ta-phai-tron-a1497468.html” name=””]