Em luôn nhớ hình ảnh ngôi nhà xinh xắn của bà ngoại ở cuối vườn, phía trước có 4 cây trầu và khoảng sân rộng.
Khi tôi 6 tuổi, bố mẹ tôi không còn sống với ông bà ngoại nữa. Ông bà tôi nói muốn có không gian yên tĩnh, vì bố mẹ tôi có 7 người con; Phần vì nhà toàn trẻ con, phần vì bố mẹ tôi mở cối xay lúa nên máy kêu vo vo suốt ngày, vừa bụi bặm vừa ồn ào, rất khó chịu. Ông bà tôi bảo bố và anh trai tôi chặt tre và xây một ngôi nhà nhỏ. Mái nhà lợp tranh, sàn nhà bằng đất sét, tường làm bằng những tấm tre đan lại với nhau.
Tôi rất thích ngôi nhà nhỏ đó. Từ khi xây nhà xong, tôi bỏ hẳn đồ đạc ở ngoài vào bụi tre và chỉ quanh quẩn ở nhà ông nội chơi. Có lúc tôi ngồi võng đung đưa, có lúc nhai trầu cho bà ngoại, có lúc tôi theo bà hái rau, nấu cơm cho ông nội. Em luôn nhớ hình ảnh ngôi nhà xinh xắn của bà ngoại ở cuối vườn, phía trước có 4 cây trầu và khoảng sân rộng.
![]() |
Hình ảnh mang tính chất minh họa |
Sau này tôi mới biết anh xây nhà gần mấy lá trầu để chị hái lá về ăn. Bà thích ăn trầu tươi, mỗi lần hái chỉ đủ ăn và phải tự mình hái. Đốt trầu nằm ở 4 góc như hình vuông. Ở giữa là một bình nước. Ông lót vài tấm ván để khi tưới trầu có chỗ đứng sạch sẽ. Khi tôi còn nhỏ, mỗi buổi chiều, khi bố mẹ còn bận đi làm, bà ngoại thường tắm cho chúng tôi ở đó.
Sân nhà cô được bao quanh bởi một vòng cây xoài và mít. Có thể nói nơi đó chính là thiên đường tuổi thơ của tôi. Chúng tôi chuyển từ chơi trốn tìm sang dùng lá mít làm vương miện, vương miện và thi xem ai sẽ là công chúa. Tất cả những gì bạn cần là một bó lá mít và vài cây nhang, bẻ thành từng miếng nhỏ, và chẳng mấy chốc mọi người sẽ có đầy đủ quần áo. Con trai thường làm vương miện có đỉnh cao giống như vua, còn con gái thường làm tua dài hai bên giống như người Mông Cổ. Chơi đủ trò cho đến khi anh bảo tôi đi ngủ lại để anh chợp mắt một lát, cuối cùng chúng tôi cũng cởi quần áo và chạy về nhà. Ngày hôm sau chúng tôi lại chơi và thấy cô ấy quét sạch mọi thứ.
Tôi cũng thích căn bếp nhỏ của ông bà tôi. Phải nói rằng bà tôi nấu ăn rất ngon, hay vì hồi đó nhà tôi hiếm khi có đồ ăn ngon nên tôi thường “ăn” ở nhà bà ngoại. Bà tôi thường hầm một nồi thịt kho rồi đặt lên rổ rồi treo lên để lũ mèo không ăn được. Thỉnh thoảng tôi bưng bát cơm ra, cô ấy múc cho tôi một ít thịt, ngon lắm. Lúc rảnh rỗi, bà ngồi nhai trầu. Tôi không biết phải làm gì để giúp bà nên tôi cố gắng nhai trầu, mặc dù lần nào bà cũng nhai lại.
Ngôi nhà tranh đơn sơ đó đã nhiều lần hiện lên trong trí nhớ của tôi. Sau này tôi mới biết ông bà tôi không muốn ở cùng nhà với bố mẹ tôi vì những lý do trên, nhưng họ cũng không muốn ở nhà chú tôi. Dù đã già nhưng họ sống ly thân như vợ chồng nên có thể chăm sóc nhau hàng ngày.
Đứa cháu nhỏ ngây thơ không biết gì cả. Anh chỉ đi theo cô để cô có thể tặng anh những chiếc bánh, có khi là trái mít chín ngoài vườn, có khi là bát chè đậu xanh cô nấu, có khi là mấy chiếc bánh trái anh mang về từ đám tang. Khi tôi học lớp sáu thì ông qua đời. Một năm sau cô cũng đi theo anh. Ngôi nhà lại bị bỏ hoang, thỉnh thoảng mẹ tôi lại ra quét dọn rồi để đó.
Không có bà ngoại thường hái, không hiểu sao bốn đốt trầu cứ teo lại. Ngoài sân chỉ có vài cây mít già rụng lá nhưng không ai quét những đường gợn sóng đẹp đẽ, gom về đốt để sưởi ấm những buổi sáng gió mùa về, đăm chiêu nghỉ ngơi trên lá trầu non.
Kim Loan
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/mai-nha-tranh-2-trai-tim-vang-cua-noi-a1508152.html” name=””]