Anh đã thuyết phục em trong nhiều tháng. Anh đã nói sẽ cùng em đi đến đích để em không cảm thấy xấu hổ.
![]() |
Chúng tôi tham gia “Pink Run” (ảnh do tác giả cung cấp) |
Tôi bị hen suyễn từ nhỏ, khi thời tiết trở lạnh, tôi dễ bị khó thở và thở khò khè. Tôi luôn gầy, vì vậy khi còn đi học, bạn bè tôi trìu mến gọi tôi là “mì thối”.
Mặc dù tôi rất thích thể thao năng động, nhưng vì sức khỏe không cho phép, tôi thích tự xây cho mình một cái hộp và trốn trong đó, ngồi xem bạn bè tập luyện với sự khao khát và tiếc nuối. Điểm trung bình môn thể dục của tôi luôn thấp nhất lớp.
Sau khi sinh, do bận rộn với việc nhà, chăm sóc em bé và công việc văn phòng nên sức khỏe của tôi giảm sút, tôi uống thuốc đều đặn nhưng không cải thiện nhiều.
Một ngày nọ, bạn thân của tôi rủ tôi tham gia “Pink Run”, một sự kiện thường niên nhằm gây quỹ hỗ trợ bệnh nhân ung thư vú – một sự kiện ý nghĩa được ca ngợi rộng rãi trong vài năm trở lại đây. Không chút do dự, tôi đã từ chối ngay lập tức.
Một người có thể trạng yếu như tôi làm sao có thể chạy được? Mặc dù bạn tôi đã thuyết phục tôi rằng quãng đường chỉ là 5km, nhưng đó là điều tôi chưa từng làm trước đây, ngay cả khi đi bộ, tôi cũng chưa bao giờ đi xa đến thế. Tôi liên tục đưa ra lý do để từ chối.
Bạn tôi không bỏ cuộc, anh ấy vẫn tiếp tục thuyết phục tôi trong nhiều tháng và gửi cho tôi những bức ảnh về sự tham gia của anh ấy vào năm ngoái. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đi cùng tôi đến đích để tôi không cảm thấy ngại ngùng. Vì chúng tôi đã là bạn trong hơn 20 năm, tôi tin tưởng anh ấy và quyết định bước ra khỏi giới hạn của mình và thử sức.
Hôm đó, đúng 5h30 sáng, bạn tôi đón tôi và chúng tôi đi đến công viên ở quận Tân Phú (TP.HCM) – nơi diễn ra cuộc đua. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trong 2 tuần, nhưng khi mặc áo chương trình, tôi cảm thấy hơi lo lắng. Tôi sợ mình sẽ ngất xỉu trên đường đi, vì tôi chưa bao giờ đi bộ xa như vậy. Ở mặt sau của tờ giấy có mã số đăng ký của từng vận động viên, tôi viết tên bạn mình là “liên lạc khẩn cấp” phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra với tôi.
Khi chúng tôi đến nơi, trời vẫn còn sớm nhưng hàng ngàn người đã có mặt ở đó. Mọi người đều lắc lư và làm nóng người theo tiếng nhạc và tiếng reo hò. Mọi người đều phấn khích và sẵn sàng chạy. 15km là quãng đường dài nhất nên họ bắt đầu trước, sau đó là 10km và cuối cùng là 5km.
Bầu trời trong xanh buổi sáng hòa quyện cùng tiếng nhạc sôi động cổ vũ cho các vận động viên. Sắc hồng của chương trình và trên mỗi chiếc áo khoác các vận động viên khoác lên mình làm cho bức tranh thêm sinh động, như thông điệp của chương trình, mang đến hy vọng, tiếp thêm niềm tin vào cuộc sống cho các bệnh nhân ung thư vú. Cuộc sống vẫn tràn ngập sắc hồng, niềm vui, sự lạc quan và tình yêu thương được cả cộng đồng chia sẻ.
Tôi đi bộ, thỉnh thoảng chạy trong vài phút, rồi đi bộ đều đặn để lấy lại hơi thở, rồi lại chạy. Khi đã mệt mỏi vì lê từng bước chân, tôi muốn dừng lại vì cảm thấy mình không còn đủ sức để thở nữa. Tôi đột nhiên nhìn sang bên trái, một bà lão tóc hoa râm nhưng vẫn bước đi đều đặn, vui vẻ trò chuyện với người đang đi cùng bà.
Bên phải tôi, một đứa trẻ khoảng 7 tuổi cũng đang chạy, thở hổn hển nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ. Đột nhiên, mọi người tránh ra để nhường đường cho những người chạy bộ “đặc biệt” đang chạy đến từ phía sau, reo hò và cổ vũ – những vận động viên ngồi xe lăn. Nhìn họ, tôi nhận ra mình thật may mắn. Tôi cảm thấy như mình đã được trao tặng một nguồn năng lượng mới, tràn đầy.
“Nào, chúng ta sắp đến nơi rồi!” Giọng nói của bạn tôi vang lên bên tai, đánh thức tôi dậy. Tôi hít một hơi thật sâu và tiếp tục bước đi, mỗi bước chân đều tràn ngập lửa. Chạy và chạy, chạy và chạy, mồ hôi và nước mắt hạnh phúc hòa lẫn vào nhau.
Trời trong xanh bỗng nhiên đổ mưa rào. Mưa hẳn đã dừng lại để ngắm một lúc vì nó thấy vui quá. Mọi người đều được chào đón bằng cơn mưa, ướt đẫm, kể cả tôi, ướt vì mưa, ướt vì mồ hôi, ướt vì đã dốc hết sức cho cuộc chạy thú vị. “Tiếp tục đi, chỉ một chút nữa thôi!” là câu cửa miệng của bạn tôi mỗi lần dừng lại để đợi tôi.
Cứ như vậy, chúng tôi đã đến đích. Trời ơi, tôi không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ cầm trên tay tấm huy chương 5km. Trong lúc tôi đang vuốt ve thành quả của mình, bạn tôi nhẹ nhàng chạm vào cánh tay tôi: “Năm sau?”. “Được”. Cả hai chúng tôi đều bật cười.
Vì vậy, ngày hôm đó đánh dấu một bước ngoặt vinh quang trong hành trình rèn luyện sức khỏe của tôi. Tôi chính thức bước ra khỏi chiếc hộp giam cầm tôi và những suy nghĩ tiêu cực về bản thân. Từ ngày đó, tôi đã yêu chạy bộ.
Ba lần một tuần, tôi thức dậy sớm để tận hưởng bầu không khí yên tĩnh của những con phố buổi sáng sớm, ngắm những giọt sương trên lá và đi bộ để giữ gìn vóc dáng. Hóa ra nhiều người cũng tập thể dục rất sớm. Sức khỏe của tôi đã cải thiện đáng kể, tôi không còn bị cảm lạnh hay khó thở khi thời tiết thay đổi nữa. Dần dần, quãng đường tôi đi bộ mỗi ngày cũng tăng lên.
Nhờ không khí trong lành và tập thể dục thường xuyên kết hợp với thuốc, tôi không còn mệt mỏi nhanh như trước nữa. Năm sau, chúng ta chắc chắn sẽ cùng nhau về đích, nhưng không phải bằng cách đi bộ, mà là chạy.
Lạc Du Nhiên (TP.HCM)
Bạn có đang theo đuổi hoặc dự định tham gia bất kỳ khóa đào tạo sức khỏe và tinh thần nào không? Hãy chia sẻ những câu chuyện, ý kiến và mẹo luyện tập của bạn với chúng tôi . Vui lòng gửi bài viết của bạn đến địa chỉ email: online@baophunu.org.vn |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ai-roi-cung-tap-the-thao-buoc-ngoat-huy-hoang-trong-cong-cuoc-tap -luyen-cua-toi-a1536509.html” name=””]