Đó là chuyến đi ý nghĩa nhất đối với cả tôi và mẹ. Cảm giác cùng mẹ kéo vali suốt quãng đường đi thật ấm áp và hạnh phúc
53 năm cuộc đời mẹ mới biết thế nào là biển, đã tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp của cao nguyên hùng vĩ và những đồi thông ngút ngàn. Tôi tự hỏi sao mãi đến tận bây giờ tôi mới đưa mẹ tôi đi chu du khắp nơi để biết núi cao sông dài biển rộng?
Mỗi lần nghe tôi đi đâu, cô ấy lại hỏi: “Anh kể chỗ đó đi, quê em có xa không?”, “Đi tàu chắc sướng lắm. Có giống như chèo thuyền ở đất nước của bạn không? Nghe những câu hỏi với ánh mắt tò mò xen lẫn chút muốn biết về chuyện này, tôi chợt ứa nước mắt.
Tôi chợt nhớ mẹ chưa bao giờ đi xa, ngoại trừ cái chợ tỉnh cách nhà tôi chừng 20 cây số, lần nào cũng phải đi xuồng, chân vịt xuôi dòng trên dòng sông quê hiền hòa.
Nhà văn và mẹ trong một chuyến dã ngoại |
Hồi nhỏ, chợ tỉnh là mong ước, ước ao của tôi. Mỗi lần cùng mẹ đi chợ, lòng tôi lại háo hức đến nỗi đêm trước ngày đi chợ tôi trằn trọc không ngủ được. Lúc đó, chợ tỉnh cũng là nơi xa nhất mà tôi có thể đi. Mỗi lần đi chợ, sau khi theo mẹ bán hết đồ đồng nát, tôi được mẹ dắt đi khắp các ngõ ngách trong chợ.
Chợ tỉnh lúc bấy giờ còn nghèo nàn, lạc hậu chứ chưa phát triển như bây giờ. Vậy mà mọi thứ trở nên xa lạ với tôi. Nhìn dòng xe qua lại, tôi cũng hỏi, nhìn bến phà chở bao người bỏ xứ, đưa bao nhiêu người tha hương trở về cố hương, tôi cũng dừng lại nhìn. Mẹ nói: “Không có gì lạ, khi con lớn lên, đi xa, có nhiều thứ khác khiến mẹ thích thú hơn cái chợ ít ỏi này”.
Lời nói của mẹ đã thành sự thật. Sau đó tôi không còn bị thu hút bởi thị trường nhỏ ở nước tôi nữa. Những chuyến đi ngày càng nhiều. Em có thể đi đây đi đó, về Tây Nguyên, về Tây Nguyên, về miền Trung nắng cháy cát trắng, ngược ra Bắc nghe câu hò quan họ, nghe hát Xoan , hát ả đào, nhìn thu Hà Nội, lên Tây Bắc mùa lúa vàng. sáng bóng…
Đi thì nhiều mà về thì ít. Tôi không còn là đứa trẻ nắm chặt gấu áo sợ lạc giữa dòng người đông đúc. Mẹ tôi ở nhà vẫn hàng ngày ngắm nhìn cảnh sông nước thân thương, cánh đồng và lũy tre với tình yêu quê hương da diết. Du lịch làm cho tôi mạnh mẽ hơn. Tôi biết nhiều nơi trên đất nước của tôi, mở rộng tầm mắt.
Từ khi tôi lớn lên mà không có mẹ dặn dò này nọ. Và cứ thế, tôi quên đi nỗi cô đơn của mẹ nơi quê nhà và những năm tháng đằng đẵng hi sinh để tôi bước đến những miền đất mới, trong khi mẹ cứ trốn dưới mái nhà đơn sơ với mái dốc, tiếng mưa xào xạc.
Lần này tôi quyết định đưa mẹ đi chơi. Tôi sợ như bạn tôi, đến khi kiếm được nhiều tiền và có điều kiện đưa bố mẹ đi, lúc đó bố mẹ bạn đã không còn khỏe nữa. Tôi hoảng sợ khi mỗi ngày trôi qua, má tôi xám hơn, má tôi thêm nếp nhăn.
Tôi đưa mẹ tôi đi. Tôi rất quan tâm. Mẹ tôi thức trắng suốt chuyến xe dọc Tây Nguyên. Mẹ nhìn qua khe cửa kêu lên khi thấy màu đất đỏ bazan, trên đỉnh đồi bạt ngàn thông xanh; rồi thấy biển xanh bao la, sóng vỗ trắng xóa. Tôi bắt gặp đâu đó hình ảnh của mình ngày xưa nắm tay mẹ đi giữa chợ quê hoang vắng, tôi cũng thấy bỡ ngỡ và thích thú.
53 tuổi, má tác giả mới đặt chân xuống biển |
Lần đầu tiên đưa mẹ đi chơi, tôi thấy đó là chuyến đi ý nghĩa nhất đối với cả tôi và mẹ. Cảm giác cùng mẹ kéo vali rong ruổi khắp nẻo đường, quên đi bộn bề công việc, quên đi bao muộn phiền… thật ấm áp và hạnh phúc biết bao. Có lẽ tôi may mắn khi còn kịp đưa mẹ đi chỗ này chỗ kia nên mẹ không phải thắc mắc chỗ đó đẹp không, chỗ đó có gì khác chỗ tôi ở.
Một buổi chiều, ngồi với má trên bãi cát trắng, gió thổi làm má hơi lạnh, tôi kéo áo khoác cho má, hỏi: “Mẹ có vui không?”. Mẹ cười: “Mừng, vui lắm! Nhưng nó có tốn nhiều tiền không?”
Nước mắt tôi lại trào ra, tôi phải giả vờ nói rằng có cát trong mắt tôi. Cuối cùng cô ấy vẫn lo lắng cho tôi, sợ tôi làm việc vất vả, sợ tôi hết tiền. Tôi tự hỏi: có bao giờ bạn nghĩ về bản thân mình trong cuộc sống của bạn?
Hoàng Khánh Duy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/lan-dau-dua-ma-di-choi-a1492386.html” name=””]