Giữa cái nóng oi ả của trưa hè, một tiếng kêu dài vang vọng. Không biết tự lúc nào, âm thanh ấy đã làm bọn trẻ con xóm tôi chột dạ.
Từ cây đa đầu làng, ngang qua sân kho hợp tác xã, giọng hát len lỏi đến từng góc đường. Vì vậy, không đứa trẻ nào có thể nhắm mắt ngủ được, bởi đó là khoảng thời gian hiếm hoi trong ngày mà bé được chơi đùa thoải mái, vui vẻ nhất. Tôi cũng nhắm mắt, chân lững thững chỉ muốn chuồn thật nhanh.
Âm thanh càng lúc càng gần. Có gì đó như mời gọi, thúc giục. Mặc dù nắng nóng, bạn bè của tôi đã ở bên ngoài. Tôi cũng đứng dậy, xỏ dép rồi hớt hải chạy ra cổng. Dưới bóng cây bên đường, người phụ nữ “nhôm nhựa” hạ cây sào và chiếc bao nặng trĩu xuống thảm cỏ.
![]() |
Hẳn là thành thói quen, chúng tôi không hẹn mà cùng tụ tập đông đảo. Ai cũng vội, vội vì sợ không nhanh thì cô sẽ đi mất. Tất cả đều khoe với nhau và trưng bày tài sản của mình.
Toàn những thứ phế liệu nhặt nhạnh xung quanh nhà. Người thì gánh lọ nhựa, người thì vác những bó sắt cũ hoen gỉ, người thì vác đôi dép đã đứt hết quai. Hôm nay đánh liều chắt một ít nước mắm trong chai ra cốc rồi đem chai đó đi đổi. Tôi chưa kịp hỏi mẹ.
Thôi để chiều về hỏi mẹ. Tội này không nặng nên chắc mẹ chỉ mắng vài câu thôi. Cô cho mọi thứ vào một cái bao tải rồi mở cái giỏ nhựa lấy ra một túi bánh quế, một cây kẹo và cả một túi quế.
Ôi chao, mùi thơm xộc vào mũi. Đôi mắt em dán chặt vào chiếc giỏ, khuôn mặt tròn trĩnh lấm lem ánh lên vẻ ngây thơ. Mọi người ồ lên “Cháu lấy 1 cái kẹo, cháu lấy 2 que, cháu lấy bánh, cháu cũng… bà ơi!”. “Yên tâm, mỗi người đều có phần của mình, chờ nàng một chút.”
Tay bà lấy từng thanh tre chẻ nhỏ, thoăn thoắt vài vòng cho vào chiếc kéo vàng đựng trong cà rồi trao cho từng đứa trẻ. Có người mút, có người cắn cả miếng, căng không đứt. Mình thường kẹp kẹo kéo vào giữa 2 cái bánh và nhai, giòn tan.
Tôi nhớ lúc anh tôi dắt trâu qua: “Về đi mẹ trông, sắp no rồi”, tôi không biết vì chạy trốn hay vì dám cầm chai nước mắm đổi lấy cái kẹo. . Bọn trẻ nghe vậy liền nói: “Thôi, về đi kẻo ăn đòn đấy. Hôm qua con bị mẹ đánh, chân vẫn còn vết roi đấy mẹ ạ” – Toàn cau mày kể lại.
![]() |
Tôi cố nán lại thêm một lúc nữa trước khi mỗi người giải tán về nhà mình. Mỗi ngày như thế, mỗi giờ như thế. Cô đổi gánh đến và đi cho kịp giờ sang nơi khác. Hình như bọn trẻ con trong xóm cũng háo hức chờ đợi.
Tôi thường nhớ về những ngày thơ ấu, những lúc cùng mẹ trốn nắng, nhớ bữa ăn vặt. Những kỉ niệm về vùng quê lam lũ đã trở thành một kỉ niệm ngọt ngào không chỉ với tôi mà còn với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Moc Nhien
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ai-nhom-dong-sat-vun-doi-khong-a1498506.html” name=””]