Có một đứa trẻ để chăm sóc, chiếc xe không còn bị nghiêng từ bên này sang bên kia nữa. Đứa con gầy gò đóng vai trò là điểm tựa để mẹ ấn chân đạp những vòng đầu tiên của chiếc xe đạp.
Nhìn bức ảnh này, ai cũng nghĩ đó chỉ đơn giản là một khoảnh khắc đáng nhớ của du khách khi đến với Hội An, nhưng thực tế khoảnh khắc đó có ý nghĩa rất lớn với tôi.
Mỗi lần nhìn vào bức ảnh, tôi vô cùng xúc động trước sự nỗ lực của mình cũng như trước sự động viên, tin tưởng mà con trai dành cho tôi.
Với sự nỗ lực của hai mẹ con, cuối cùng tôi đã có thể đi được xe đạp |
Bức ảnh này được chụp vào mùa hè năm 2022 khi tôi đi du lịch Hội An cùng 2 người bạn. Bốn năm trước, tôi cùng con trai đến đây vào mùa hè năm lớp 8 của nó.
Mẹ con tôi ở khách sạn cách phố cổ khoảng 1,5km. Buổi sáng đầu tiên ở Hội An, hai mẹ con muốn đi phố cổ nhưng khách sạn quá gần nên không thể gọi taxi và quá xa để đi bộ. Lúc đó tôi vừa mới bình phục sau một vụ tai nạn kéo dài 3 năm. Sức khỏe của tôi yếu và tâm lý của tôi cũng yếu. Khi ra ngoài, tôi luôn phải có các con bên cạnh.
Ngày hôm đó, cậu bé cao nặng nặng 45kg lấy chiếc xe đạp khách sạn của mẹ đi vòng quanh thành phố. Tôi ngồi phía sau lo lắng, vì cậu con trai ốm yếu lái xe có mẹ nặng hơn cân nặng của mình nên xe cứ chết máy. Cậu bé luôn trấn an tôi: “Mẹ ngồi yên nhé! Con cõng được mà! Mẹ phải tin con…”. Nói thật, mẹ tôi ngồi im và sợ… suýt chết.
Chiều hôm đó, một người bạn đến chở tôi bằng xe máy, con trai tôi đi xe đạp, cả ba ra biển chơi. Đường xuống biển khoảng 5km, đi qua những cánh đồng lúa xanh mướt, gió mát mùi cỏ cây, con trai tôi đạp xe với niềm vui và phấn khởi.
Khi đó, tôi ngồi trên xe máy phía sau con, thầm ước mình có thể cùng con đi trên những hành trình tràn ngập tiếng cười vui vẻ và nhẹ nhõm như thế này. Lúc ấy tôi thầm mong ước, tôi đã cảm động rơi nước mắt. Và tôi đã giữ một giấc mơ cho riêng mình…
Sau chuyến đi, về đến nhà tôi lại tiếp tục tập luyện. Một buổi tối, tôi đứng nhìn chiếc xe đạp trẻ em mà tôi đã tặng con nhân dịp sinh nhật cháu học lớp ba. Con trai tôi đã lâu không sử dụng xe đạp vì chân nó dài quá. Đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng điên rồ: “Con có thể tập cưỡi ngựa cho mẹ được không?”.
Vừa nói ra, tôi liền hối hận, hối hận vì tôi không tin rằng một người không vững như tôi lại có thể đi được xe đạp. Nhưng con trai tôi tin tôi nên nó lấy chiếc xe đạp ra và động viên mẹ nó ngồi lên. Tôi nói với mẹ: “Mẹ đạp tiếp đi, con bám vào sau xe”.
Nỗi sợ hãi khiến cơ thể tôi cứng đờ, tôi không giữ được thăng bằng, cả người cứ thế ngã xuống về phía yếu ớt.
Tôi bực bội đến mức nói: “Được rồi, mẹ ơi, con đầu hàng!”. Nhưng con trai tôi không bỏ cuộc, nó nói: “Chỉ là hơi khó khăn một chút là con đã đầu hàng rồi. Bây giờ con ngồi lên xe cho quen. Con sẽ dẫn xe và con sẽ cầm vô lăng.” cho con. Mẹ, cứ đạp xe đi, không.” Tôi không sợ bị ngã”.
Vì thế tôi cảm thấy yên tâm khi thử lại. Lần này xe không còn nghiêng từ bên này sang bên kia nữa. Đứa con gầy gò đóng vai trò là điểm tựa cho mẹ thực hiện những vòng quay đầu tiên của bàn đạp. Đến buổi thứ 3, thứ 4, mẹ đã quen rồi, tôi gợi ý: “Bây giờ mẹ giữ yên xe, mẹ cứ đạp đi, đừng căng thẳng, đừng sợ hãi, thư giãn đi, mẹ yên tâm là con’ tôi với bạn.” sau đó…”.
Chợt tôi chợt nhớ đến đêm trăng năm tôi 6 tuổi, bố đỡ sau xe đạp cho tôi tập chạy. Lúc đó bố còn nói: “Có bố ở đằng sau kìa”.
Sau vài lần té ngã, tôi đã làm bạn được với chiếc xe đạp, và 30 năm sau, con tôi là người đứng sau lưng tôi, giữ thăng bằng và cổ vũ cho tôi.
Mấy ngày sau, tôi giữ yên xe cho mẹ ngồi vững, rồi tôi lén buông ra và từ đó tôi tự mình lái xe đạp dưới sự giám sát của con. Mãi cho đến khi tôi lái xe một mình trên hành lang chung cư mà không có con cái giám sát. Sau đó tôi mới dám chạy xe vào những con đường nội bộ vắng tanh.
Mùa hè năm 2022, tôi trở lại Hội An và có thể đạp xe vòng quanh thành phố hoặc đi đến các làng lân cận. Tự mình lái xe trên đường là một cảm giác tự do tràn ngập.
Tôi thực sự không dám tin rằng một bệnh nhân bị tổn thương não ở một vùng rất khó hồi phục, lại bị bác sĩ “kết án” không còn hy vọng như tôi, lại có ngày đạp xe dạo phố cổ.
Đối với tôi, đó hẳn là một kỳ tích. Trước đây, tôi chỉ ước mình có thể tự mình đi bộ trong nhà, rồi đi hết con hẻm nhỏ trước nhà, nhưng giờ đây, sau 7 năm nỗ lực, tôi thậm chí còn có thể đi được xe đạp. Sức mạnh đó có lẽ phần lớn nhờ vào bạn – một người bạn đồng hành dịu dàng, kiên nhẫn và thấu hiểu, đôi khi hơi nghiêm khắc với mẹ.
Ước mơ được đạp xe ở Hội An cùng các con, tôi đã hoàn thành được một nửa khó khăn nhất. Con trai mẹ bây giờ đã là một chàng trai cao lớn, có thể chạy xe máy chở mẹ đi khắp thành phố, nhưng mẹ vẫn hứa với con rằng một ngày không xa chúng ta sẽ cùng nhau đạp xe vui đùa cười sảng khoái ở Hội An con ạ!
Contest author: Nguyet Pham (Binh Duong)
Mời các bạn viết và gửi những bức ảnh quý giá của mình tham dự cuộc thi Ảnh Đời Sống do Báo Phụ Nữ Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Các bài dự thi xin vui lòng gửi về: – Tòa soạn Báo Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh, 311 Điện Biên Phủ, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh. Bên ngoài phong bì ghi rõ: “Ảnh trong cuộc thi dự thi”. – Hoặc email: nhungbucanhtrongdoi@baophunu.org.vn. Tiêu đề ghi rõ: “Những bức ảnh trong cuộc thi dự thi”. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100 trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải Nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải Ba: Mỗi giải trị giá 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 giải Khuyến khích: Mỗi giải trị giá 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ cho tác phẩm được bình chọn nhiều nhất ( dựa trên lượt like và share trên trang Báo Phụ nữ TP.HCM và trên website Báo Phụ nữ TP.HCM mỗi tháng). Mỗi giải là 1 máy in Canon G1010 trị giá 3.500.000đ. Vui lòng xem thể lệ cuộc thi tại đây |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-me-yen-tam-da-co-con -o-dang-sau-a1501992.html” name=””]