Cuộc sống bận rộn khiến các bà mẹ đôi khi quên quản lý cảm xúc và trút nỗi bực bội lên con cái.
Buổi sáng cuối tuần, cậu con trai 6 tuổi của tôi đang mải mê lắp ráp robot. Mẹ dọn dẹp nhà cửa và giặt ga trải giường. Lôi ra một đống đồ chơi nhét trong khe tường cạnh giường, mẹ bảo tôi bỏ vào chậu, mang xuống sàn nước, sau đó tôi ngâm vào xà phòng rồi giặt. Tôi bình tĩnh lại hai lần nhưng vẫn tập trung vào việc lắp ráp con robot mới.
Bực mình, mẹ cô lớn tiếng, bảo cô cất hết rồi ngồi vào bàn học. Nước mắt ngắn dài, tôi cất hết đồ chơi vào hộp rồi đẩy gọn gàng vào góc nhà.
Đứa trẻ càu nhàu: “Cả tuần nay con không được chơi gì cả. Bây giờ phải đi học lại.” “Mẹ cũng đi làm cả tuần, mệt lắm. Chủ nhật, tôi dọn dẹp, giặt giũ, đi chợ nấu ăn và còn phải dạy con làm bài tập. Ở đâu? con chơi được không? “Bởi vì mẹ là người lớn, con là em bé.” Hai mẹ con trả lời vài câu hỏi, mẹ nói mẹ mệt nên lặng lẽ mở vở ra viết.
Chợt những cảm xúc trôi qua, tôi quên cả nước mắt, mở cuốn sách trước mặt rồi nhìn vu vơ ra ngoài cửa. Có 2 chú bướm trắng đang chơi đùa gần những bông hoa và một chú chim nhỏ đang hút mật. Tôi lấy giấy ra vẽ bức tranh đó, vui vẻ tô màu. Nghĩ rằng bạn đang chú ý đến bài tập về nhà, tôi cảm thấy yên tâm về công việc của mình.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Our-Team |
Bế xô nước lau bàn ngang bàn, mẹ tôi nhìn rồi quát: “Con đang vẽ cái gì thế? Lúc nào con đi học cũng phải ngồi cạnh nhắc nhở à? Hay là muốn bị roi ? ở gần đây à?” – Mẹ vừa nói vừa gõ mạnh vào chiếc thước gỗ trên bàn, nước mắt tôi lại trào ra, khi có cơ hội, mẹ mắng con vì tội khóc nhè, mẹ ra lệnh cho con im lặng và viết cho đẹp, không được phép khóc. những sai lầm.
Nghe thấy tiếng mẹ nói, bố bước tới vỗ đầu bạn an ủi. Bố bảo mẹ từ từ giải thích cho tôi, đừng la hét như thế, tôi sợ, tôi sẽ không tập trung được nữa. Mẹ vùng vẫy như muốn mắng cả ba.
Được sự hướng dẫn nhẹ nhàng của bố, tôi đã viết xong bài viết. Bố thưởng cho tôi một cây kem, tôi vui vẻ ngồi xuống ăn. Trước khi tôi ăn kem xong, mẹ tôi đến kiểm tra việc tập luyện của tôi. Mẹ vẫn không giấu được sự bức xúc vì chữ viết của con xấu, chữ không đều. Em mới học lớp một nên viết từng chữ một đều và thẳng rất khó. Tôi muốn bạn viết lại. Bố nói: “Được rồi, để bố nghỉ ngơi. Trưa dậy viết.”
Đến giờ ngủ trưa, tôi lăn về phía bố, hồn nhiên so sánh: “Con quý bố hơn vì bố luôn yêu con”. “Mẹ cũng yêu con. Thức khuya, dậy sớm cho con, nấu những món con thích, mua đồ chơi, đưa con đến lớp… Làm việc cật lực với anh chị em đến nỗi tóc mẹ cũng sắp bạc rồi” . mắng con. Mẹ nói con hiểu. Con không thích mẹ mắng.” “Ai bảo bạn bướng bỉnh, hãy nói một lần và đừng bao giờ nghe.” “Tôi không cứng đầu. Nếu em không nghe, anh sẽ nói lại, em sẽ nhớ ngay.”
Cả gia đình chìm vào giấc ngủ. Còn đang suy nghĩ chuyện “gia đình”, cậu út liền nằm xuống ngồi xuống. Sau đó cậu dùng sức lăn tròn, hai tay ôm lấy vai cô, chân gác lên bụng mẹ: “Sao mẹ không chiều con? Sao mẹ không khen con chế tạo được một con robot đẹp đẽ?
Người mẹ vòng tay ôm lấy đứa con nhỏ. Cuộc sống bận rộn khiến các bà mẹ đôi khi quên quản lý cảm xúc và trút nỗi bực bội lên con cái. Nhắm mắt lại, tôi vẫn nói: “Anh hai em thích anh dịu dàng”.
Quynh An
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/con-voi-anh-hai-thich-me-diu-dang-a1507121.html” name=””]