Đó sẽ là bức ảnh tôi lưu giữ suốt đời, mỗi khi mang ra ngắm nghía để tìm động lực sống vui vẻ.
Ảnh bố (ngoài cùng bên phải) cùng gia đình nhỏ |
Tôi là con gái út nên luôn được cưng chiều. Từ nhỏ, tôi chỉ tập trung vào việc học, mọi việc khác đều do bố mẹ và anh chị lo. Nhà nghèo nhưng tôi chẳng mấy khi thấy khó khăn. Nhưng có lẽ tuổi thơ của tôi quá êm đềm nên khi trưởng thành tôi mới thấy làm vợ thật mệt mỏi.
Năm thứ 6 kết hôn, tôi muốn… bỏ chồng. Không hiểu sao tôi chỉ ước được trút bỏ gánh nặng, nghĩa vụ, ràng buộc.
Khi tôi gọi điện đến nhà ông nội để nói muốn ly hôn thì gia đình ông nội và bà nội tôi đã “họp kín”. Hai bên bàn bạc và thống nhất bố tôi sẽ là người ra Hà Nội “xem họ ra sao”.
Rất hiếm khi bố tôi ra Hà Nội thăm các con. Nhưng đúng dịp ấy, 5 giờ sáng anh ta đột ngột đứng trước cửa nhà tôi, bấm chuông.
Cha tôi không nói gì nhiều, ông chơi với các cháu như thường lệ. Rồi buổi tối, trước khi lên xe về nhà, anh chỉ nói riêng với tôi: “Anh nghĩ em lớn rồi, biết phải làm sao. Còn bố tôi chỉ muốn nói: “phá thì dễ, giữ thì khó”.
Không có những bài giảng, không có sự phân tích đúng sai nhưng những lời nói đó của bố khiến tôi phải nhìn lại mình. Cha tôi nói đúng, phá thì dễ, trong chốc lát là xong, nhưng để giữ được thì muôn vàn trăm đường trèo đèo, lội suối. Nhưng sau đổ vỡ, cuộc sống của tôi và các con tôi sẽ bình yên, hạnh phúc thì sao? Có bao giờ mình nghĩ cho cha mẹ, cho con cái mình không? Chồng tôi tệ đến mức phải từ bỏ sao?
Tôi nghĩ lại. Cuối cùng, tôi lại chọn thêm một cơ hội cho mình, cho gia đình.
Cho đến bây giờ, đã 5 năm trôi qua kể từ ngày đó, tôi nghĩ mình đã quyết định đúng. Tôi chọn con đường khó khăn hơn, nhưng nó đáng giá. Tôi học thêm được nhiều bài học về hôn nhân, trưởng thành hơn từng ngày, chấp nhận bao dung hơn với đối phương. Chồng tôi chưa hẳn tốt hơn nhưng cách nhìn của tôi về anh đã thay đổi. Tôi tin rằng trong một mối quan hệ, mỗi người đều có nghĩa vụ của mình và tôi phải làm tốt nghĩa vụ của mình trước.
Tôi biết ơn cha tôi vì sự sáng suốt của ông đã giúp tôi học được một bài học quan trọng. Tôi vẫn là cô con gái út được nuông chiều, vẫn có thể là người vợ, người mẹ hết lòng chăm sóc chồng con.
Ngày chồng tôi nhận bằng tiến sĩ, bố tôi thu xếp công việc để cùng anh đi chơi. Đó cũng là dịp đầu tiên bố chụp ảnh cùng gia đình nhỏ của con gái. Nếu không có câu nói “phá thì dễ, giữ thì khó” của cha tôi, giây phút này sẽ không trọn vẹn. Và đó sẽ là bức ảnh tôi lưu giữ đến suốt cuộc đời, mỗi khi mang ra ngắm nghía để tìm động lực sống vui vẻ.
Tác giả ảnh: Nguyễn Thị Linh
Năm sinh: 1989
Nghề nghiệp: Lao động tự do
Vị trí: Hà Nội
Mời các bạn viết và gửi ảnh quý tham gia cuộc thi “Những bức ảnh trong cuộc sống” do Báo Phụ Nữ TP.HCM tổ chức. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100 trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải ba: Mỗi giải 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 Giải khuyến khích: Mỗi giải 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ Tác phẩm được bình chọn nhiều nhất (dựa trên lượt chia sẻ từ fanpage Báo Phụ Nữ TP.HCM mỗi tháng): mỗi giải 1 máy in Canon G1010, trị giá 3.500.000 đồng. Thể lệ cuộc thi vui lòng xem tại đây |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-lan-dau-ba-chup-hinh-cung -chung-toi-a1495363.html” name=””]