Dù có những lúc giận nhau, nhưng như nhiều người vẫn nói, bố mẹ tôi là “một vợ một chồng” nên rất gắn bó và hiểu nhau.
Một hôm, trên đường về nhà, bị kẹt xe, để thư giãn, tôi xem tuồng cải lương Bông hồng đăng ten . Tôi đã nghe vở kịch này nhiều lần, nhưng vợ tôi chỉ mới nghe nó. Có lẽ vì những chi tiết cảm động nên chị chăm chú lắng nghe, có lúc sốt ruột hỏi tôi diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Điều đó khiến tôi nhớ lại những lần bố mẹ chia sẻ, tâm sự với nhau như thế. Bố và mẹ tôi ở hai xã liền nhau; Bố có nhiều họ hàng, bạn bè ở xã của mẹ và ngược lại. Từ quen nhau, làm bạn, rồi yêu nhau. Khi bố mẹ tôi quyết định cưới nhau, bà nội tôi đã phản đối kịch liệt vì nhà nội tôi quá nghèo.
![]() |
Hình ảnh minh họa – Jcomp |
Vượt qua bao thử thách, hai người mới đến được với nhau. Ngày cưới, nhà trai lội bộ mấy cây số trên đường làng nắng bụi; và sau đó tất cả đi đường tắt trong lĩnh vực này. Thấy mẹ loay hoay không theo kịp, bố chủ động chạy chậm lại, rồi nói chuyện này chuyện kia để mẹ bớt mệt…
Khi tôi ra đời được vài tháng, bố mẹ tôi dọn ra ở riêng dựng một túp lều nhỏ trên sào ruộng của bà ngoại, với một con chó đen, một con mèo mướp, vài chiếc ghế đẩu và một bộ xoong nồi… Kể từ đó , mẹ đã dày công vun đắp, dần dần có của ăn của để, con cái nên người.
Tất nhiên, dù cũng có lúc giận nhau, nhưng như nhiều người vẫn nói, bố mẹ tôi là “dáng vợ thuận chồng” nên rất gắn bó và hiểu nhau; Họ lại ở cùng quê nên có nhiều người thân quen, dễ chia sẻ với nhau.
Bố tôi đọc sách, thấy hay, bảo mẹ tôi đọc. Mẹ tôi chỉ học chữ theo phong trào bình dân học vụ hồi đầu giải phóng, đọc rất giỏi nhưng viết rất kém. Nhưng nhờ đọc nhiều sách mẹ cũng học được nhiều điều trong cuộc sống, giao tiếp, ứng xử. Ông bà thường bình luận về những chi tiết thú vị trong cuốn sách, có vẻ rất hợp nhau.
Bố mẹ tôi đều mê cải lương. Tôi còn nhớ lần ba mẹ dắt anh em tôi đi xem Cỏ sông Hàn chơi ở khoảng sân rộng trước nhà máy đường của xã. Sau bữa ăn đó, tôi nghe bố mẹ thường nhận xét về các tình tiết, các nghệ sĩ trong tuồng.
Khi gia đình mua những cục đất nặn đầu tiên, bố tôi thích nghe những vở tuồng của nghệ sĩ Phượng Liên như Một nửa bản tình ca, Mùa thu trên Bạch Mã Sơn, Người Đưa đò, Tâm sự với loài chim biển, Đêm lạnh chùa hoang … Mẹ tôi thích nghệ sĩ Lệ Thủy nhưng hai người vẫn chia sẻ với nhau chuyện tuồng, nghệ sĩ… Ba tôi cũng khá rành ca cổ. Khi còn khỏe, ông cứ đòi tôi chở đến Đài Tiếng nói nhân dân TP.HCM để xem chương trình Bông lúa vàng hàng tuần . Sau đó, tôi và bố còn hát karaoke với nhau những bài cải lương nổi tiếng…
Những năm cuối đời, cha tôi thích những giọng ca trẻ: Lê Tứ, Bùi Trung Đẳng, Lê Văn Gan… Thỉnh thoảng tôi nghe ông nức nở khen một nghệ sĩ mới nổi và chăm chú tìm trích đoạn, bài bản. cổ của người đó hát trên YouTube. Mẹ tôi cũng lắng nghe với sự đồng cảm và chia sẻ.
Cha mẹ càng lớn tuổi, họ càng nói nhiều về những người quen cũ. Bố mẹ tôi xa quê đã hơn 30 năm, nỗi nhớ quê vẫn luôn canh cánh trong lòng. Trước đây, mỗi lần tôi về thăm là hơn 4 giờ sáng, ông bà đã dậy; ba uống trà nghe đài; Mẹ nấu nồi thức ăn cho lũ chó giữ ruộng, nấu bữa sáng rồi quét chuồng gà, nấu và đổ đầy bình nước, có khi khói bay đầy nhà (con sợ bố cắm ấm siêu tốc , nó tiêu thụ điện… ).
Trong khi đó, ông bà kể chuyện “hồi đó”, đó là chuyện cũ, người quen lâu ngày không gặp, người cùng quê bất ngờ gặp lại, chuyện về người đó mà mình có thông tin. tin… Những câu chuyện như vậy hầu như ngày nào cũng có.
![]() |
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Pressfoto |
Về già, cha mẹ thường ôn lại cuộc đời, nói về con cái. Bố tôi rất tự hào về những nỗ lực của mình, từ chỗ gần như trắng tay đến gây dựng cơ nghiệp, đặc biệt là nuôi dạy những đứa con thành tài. Mẹ tôi thường khen bố tôi có tài tính toán làm ăn, chịu thương chịu khó và nhẫn nại, nhất là chuyện “chịu trận” cùng bà ngoại mười mấy năm trời đã là phi thường rồi. Ông bà cũng rất tự hào về các con, kể cả cô dâu và chú rể.
Cha tôi thường nói, giờ tôi đi rồi, tôi mãn nguyện; Mẹ bảo “con phải sống cho con cháu vui lòng”. Ông bà già mỗi khi tâm trạng vui vẻ là tỏ vẻ đồng ý, dù đôi khi “lên tiếng” cũng lạ.
Có lẽ vì sự hòa thuận, gắn bó và yêu thương nhau nên khi cha mất, mẹ tôi thất vọng rõ rệt. Sức khỏe của mẹ cũng từ đó mà sa sút. Gần 50 năm chung sống, ông bà đúng là người bạn đời, người tri kỷ, tri kỷ. Đó là điều vợ chồng tôi mong muốn.
Ngô Đông Vũ
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ban-doi-ban-tri-ky-ban-tri-am-a1495813.html” name=””]