Khi nhắc đến số lần cha tôi nắm tay tôi khi còn nhỏ, tôi không có nhiều kỷ niệm để tự hào. Nhưng tôi biết, đôi tay ấy sẵn sàng chìa ra khi tôi cần nhất.
![]() |
Minh họa: Nguyễn Điệp |
Bố mẹ tôi làm công tác tư tưởng, giao dịch nên vợ chồng tôi mua được căn nhà ở quê rất ưng ý. Ngày lập bàn thờ ở nhà mới, tôi định mua một chiếc ghế leo núi để thắp hương. Bố anh nghe vậy liền xua tay: “Mua làm gì, để anh trả cho”.
Bố thường vẫn cho mình là keo kiệt. Nhưng phải thừa nhận rằng anh ấy có một sự keo kiệt rất nghệ thuật. Ở nhà, khi có nhu cầu mua mới, sửa chữa gì, bố luôn suy nghĩ theo truyền thống tự cung tự cấp. Cha là một bậc thầy về nghệ thuật tự chế, theo thuật ngữ hiện đại là “thủ công”.
Danh sách các mặt hàng tự chế của anh ấy rất phong phú. Ghế làm từ thớt cũ, giá sách từ giỏ trái cây, đèn ngủ từ đĩa nhựa, móc quần áo tích hợp…
Những bức tường của ngôi nhà của anh trai tôi cũng được vẽ bởi chính cha mình, và anh ấy rất thích nó. Đồ bố tự làm có những thứ đẹp đẽ, hữu ích nhưng cũng có những thứ không được yêu thích. Ai cũng không nói gì, nhân lúc không để ý thì giấu đi, khi cha hỏi thì giả vờ không biết.
Khi tôi làm ra những món đồ, bố tôi như một nghệ sĩ thực thụ, đầy đam mê và hứng thú. Xong “công trình” ông gọi từng người lên giải thích và luôn kết luận: “Trên đời này không có việc gì là không làm được. Làm sao đội ngũ bán hàng lấy được tiền của bố”. Dường như việc tự làm mang lại cho anh một nguồn năng lượng tích cực, cả tuần anh suốt ngày nhìn thành phẩm và bắt mọi người phải sử dụng.
Tôi còn nhớ khi tôi còn nhỏ, cha tôi đã tự tay dọn dẹp sân sau và mấy đêm liền ông ngủ ở đó, mặc kệ tiếng muỗi, tiếng gió và tiếng la ó của bà ngoại và mẹ. Khi anh ấy đã làm được điều gì đó thành công, anh ấy sẽ chiến thắng nó và nhân bản tất cả. Ví dụ như chiếc ghế làm từ thớt, ban đầu chỉ là tận dụng một chiếc thớt cũ, chân ghế đã gãy. Nhưng sau khi bố tôi chế tạo thành công và được mọi người công nhận thì bố tôi lại làm thêm 4, 5 chiếc nữa. Tương tự như vậy, xu hướng DIY, thân thiện với môi trường tiếp tục gia tăng trong gia đình tôi.
Đã lâu tôi không có dịp nhìn kỹ đôi bàn tay của cha tôi – đôi bàn tay của người nông dân cả đời làm lụng vất vả. Những ngón tay to và xù xì, nhưng không bị đất chua làm cho xấu đi. Bố là người sạch sẽ, luôn để tay ngăn nắp. Tay bố không chỉ cầm cày, cuốc mà còn cầm cả cây bút, cây đàn. Nửa đời người “ăn cơm nhà vác, vác hàng tổng”, ông tận tụy giúp làng quê thay da, đổi thịt từng ngày. Đôi bàn tay ấy không sót việc gì trên ruộng đồng, từ đắp đê, nhổ gốc, bón phân, vo lúa, cắt cỏ… và cũng không ngại ngồi vào bếp chế biến những món ngon.Những bàn tay gói bánh chưng có tiếng là rất nhanh nhẹn, vuông vắn mà không cần khuôn.
Hầu hết các ông bố nông thôn ít thể hiện tình cảm với con cái. Khi nhắc đến số lần cha tôi nắm tay tôi khi còn nhỏ, tôi không có nhiều kỷ niệm để tự hào. Nhưng tôi biết, đôi tay ấy sẵn sàng chìa ra khi tôi cần nhất.
Đó là lúc bố xoa, thổi vào chỗ đau khi tôi bị bỏng. Ông bố dắt tay con gái qua đường trong lần đầu lên thành phố thi đại học. Cha tôi đưa tay ra để trấn an tôi khi tôi chuẩn bị cho phần C. Bàn tay cha vừa rắn chắc, vừa mềm mại và ấm áp, chỉ cần chạm vào là cảm thấy yêu thương và vui sướng.
Nhìn đôi bàn tay “nghệ sĩ” của bố thoăn thoắt đục đẽo, nhìn chiếc ghế có khung bắt mắt, tôi cứ nghĩ mãi. Chúng ta còn bao nhiêu thời gian với cha và bao nhiêu cái nắm tay chúng ta sẽ chia sẻ và yêu thương ông. Nghĩ đến đây, khóe mắt anh bỗng cay xè.
Mai Đình
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/doi-ban-tay-nghe-si-cua-cha-a1491538.html” name=””]