Em soi mình trong giếng, bọt nước hiện bao kỷ niệm thân thương.
Mẹ kể, ngày ông từ chiến trường về, ông cùng bà dựng ngôi nhà ngói thay cho mái tranh vách đất. Anh đào đào một cái giếng nhỏ dưới gốc nhãn, anh không muốn cô phải vất vả đi lấy nước ở giếng làng, xa làng.
Giếng khoảng mười mét, vừa chạm đáy, lộ ra những phần đất sét, mạch ngầm dường như được lọc sẵn từ dưới lòng đất. Những viên gạch được xếp quanh thành giếng, thỉnh thoảng có một tán dương xỉ mọc rễ.
Ngày ấy, tôi còn là đứa trẻ 5 tuổi, kiễng chân lên cao ngang miệng giếng, muốn nhìn xuống xem mẹ tôi vừa múc một gáo nước mát và trong. Cả một giếng nước đục ngầu, dù có múc bao nhiêu gầu sắt cũng không cạn được.
Những hôm trời chuyển mưa rồi chuyển sang mây trong xanh, mẹ tôi đi nhổ mạ về, đặt chiếc quang gánh bên cầu ao, múc một gáo nước mát, rửa chân cho tan lớp váng. bùn đất. Anh tôi ở ngoài đồng về, đặt sọt cua xuống đất, buông nĩa xô nước dội từ đầu xuống chân.
Nước giếng trong veo, giọt bắn tung tóe. Tôi cười phá lên mỗi khi anh gọi “Hay quá Na ơi!”, anh thả dây thoăn thoắt, hát yêu đời. Khi còn là một thiếu niên, có lẽ anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ khó khăn trong tương lai.
Chị tôi có mái tóc dài óng mượt. Buổi trưa nắng chói chang, mẹ đi cắt cỏ ngoài đồng, mẹ nấu thứ nước pha với châu chấu trong chiếc chậu nhôm đặt ở hiên giếng. Nàng cúi đầu, tôi lấy gáo dừa múc nước dội nhẹ lên tóc nàng để nàng gội đầu.
Nước chảy đến đâu, mái tóc cô mượt mà thành những sợi đen nhánh tuyệt đẹp. Cô rẽ tóc cho khô, rồi kéo tạm lên để giặt nốt số quần áo còn lại phơi trên sào cho khô.
Tôi chạy ra đầu ngõ chơi nhảy dây với mấy đứa trong xóm, mồ hôi như tắm, tôi chạy về nhà thả dây xuống giếng múc nước. Xoay thùng sắt nơi không lạnh, cho miệng vào uống từng ngụm nước trong vắt, mát lạnh.
Vào những buổi tối trăng sáng, chị tôi đang rửa bát trong khi cả nhà vừa ăn tối thì cái xô rơi xuống giếng làm tan cả mặt trăng. Cô bảo tháng sau cưới, cô sẽ nhớ Na lắm, nhớ mọi người, nhớ không gian gia đình hạnh phúc bên giếng nước.
Cô nhớ những ngày trước Tết, cô rửa lá dong để bà ngoại gói bánh chưng. Cô nhớ ngày đông, nước giếng không những không lạnh mà còn ấm áp.
Chị tôi đi lấy chồng, ở bên kia sông – nơi mẹ tôi vẫn thường đón tôi về quê ngoại từ đó. Bên kia sông người thì dùng bể chứa nước mưa, người thì dùng nước sông chứ không dùng nước giếng.
Ngày cô ấy đi lấy chồng, bên giếng nước, tôi đã khóc vì nhớ cô ấy – người thường cõng tôi đi chơi vào những đêm rằm. Bao nhiêu trai làng ngỏ lời nhưng cô không ưng. Số phận se duyên cho cô xe tơ với anh Toàn khi anh đi bộ đội về, chỉ có vài ngày gặp mặt.
Thời gian ngặt nghèo, dòng đời trôi chảy. Ông bà tôi theo tổ tiên lên mây. Mẹ tôi tất bật với công việc, vẫn ngược xuôi giữa muôn màu cuộc sống mong đổi lại những ngày ấm no. Giếng nước trong vắt ở đâu không bao giờ gạn được bao nhiêu gầu múc lên miệng dội những dòng nước mát lành vào chậu.
Bác Cả cũng già rồi, tóc bạc trắng như xưa. Tôi sử dụng nước máy thuận tiện hơn cho sinh hoạt gia đình. Cái giếng đứng trơ trọi bên gốc nhãn.
Em về thăm lại chốn cũ soi vào giếng nước bóng nước hiện ra bao kỉ niệm thân thương.
Thanh Nga
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ben-them-gieng-xua-a1498840.html” name=””]