Tình yêu thương dành cho thầy cô không bao giờ phai nhạt, sự hồn nhiên và cả những lỗi lầm của các em ít nhiều đã giữ vững và giúp thầy đứng vững trên bục giảng và hoàn thiện mình.
Tháng mười một
Vẫn là một tháng đêm dài với chồng bài thi đầy chữ. Từ ngữ trong tiếng mẹ đẻ ngày càng ngoằn ngoèo, ngang dọc, ngang ngược. Những tờ giấy học sinh trên tay tôi bỗng trở nên nặng trĩu.
Chợt nhớ lại những năm tháng qua, tôi cảm thấy bối rối như người bị bỏ rơi. Bước vào lớp, có những điều tôi thấy hay và ý nghĩa, thậm chí tôi còn rơi nước mắt nhưng khi chia sẻ thì các em ngồi thờ ơ. Giống như nghe hoặc xem ngoại ngữ. Có thể là tôi không biết làm thế nào? Hay có điều gì tôi không hiểu? Học cách hiểu người khác, đặc biệt là trẻ em, không bao giờ là điều dễ dàng.
Đã nhiều lần tôi nghĩ, không biết mình có thể giữ được những bài vở này của học sinh được bao lâu.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Tháng mười một
Học sinh đến thực hành văn nghệ, viết nhật ký, làm thiệp và thi kéo co: “Chào thầy cô!”. Tôi nghe tim mình rung động. Như những ngày cận Tết trong ký ức tuổi thơ, nghe bà, mẹ thì thầm “Tết rồi!” Tôi cảm thấy hồi hộp và háo hức, như chờ đợi được gặp lại một người vô cùng thân thương.
Nhìn đội kéo co hướng dẫn nhau từng chút một, các bạn nam chống đẩy khởi động, các bạn nữ buộc tóc, tô son, cả lớp cổ vũ bằng kèn và trống, thậm chí có người còn mua cả bó hoa đủ màu sắc. tóc giả chia nhau và đội lên đầu cho “không khí”. quyết chiến”, tôi không nhịn được cười, niềm vui tuổi thơ tràn ngập khắp nơi. Sài Gòn chiều nắng gay gắt, trai gái hò hét, ôm nhau mấy ngày mà vẫn thấy ấm áp.
Còn nhớ năm nay tôi dạy một lớp hơn 2/3 học sinh nam. Ồn ào, náo nhiệt, mỗi lần đứng trên bục nhìn xuống, tôi có cảm giác như những chiếc bàn nhỏ dường như mọc thêm tứ chi để vùng vẫy để giữ lấy chủ nhân của mình. Nhưng chỉ được một lát, bọn trẻ đã bồn chồn, quay đi quay lại, dỗ dành nói chuyện, tìm cái gì đó để cười lớn.
Tuần đầu tiên tôi chơi đùa, dỗ dành và dạy dỗ. Kết thúc buổi học, tôi bước ra khỏi lớp, mệt mỏi như vừa dạy 3 tiết liền. Rồi một ngày nọ, tôi bị cảm lạnh và kiệt sức. Tôi nhanh chóng uống vài viên thuốc rồi bước vào lớp, cố gắng hết sức để giảng dạy trong tình huống… mất điện. Vẫn vậy, thậm chí còn mệt hơn bình thường. Nước mắt chảy ra khắp nơi không thể nào ngừng được – những giọt nước mắt mà gần nửa cuộc đời đứng trên bục giảng, tôi luôn tự nhủ phải kìm nén vì trẻ con không thể tránh khỏi mắc lỗi và phải hiếu động; Chúng ta cần tình yêu, sự kiên nhẫn…
Mấy hôm sau tôi bước vào lớp, bàn ghế không nghiêng, bảng sạch sẽ, hơn 30 “tướng” ngồi ngay ngắn, không ai quên, chỉ có vài người liếc nhìn đầy uy hiếp. Tôi nói có, tôi không biết sẽ còn bao nhiêu ngày nữa. Đã hơn một tháng trôi qua, vẫn gọn gàng, vẫn sạch sẽ, vẫn chu đáo; Cách trình bày phim hài hước, súc tích, trau chuốt và đầy cá tính…
Tôi nghe thấy một cảm giác yêu thương và biết ơn sâu sắc đối với các học sinh của mình. Tình yêu thương dành cho thầy cô không bao giờ phai nhạt, sự hồn nhiên và cả những lỗi lầm của các em ít nhiều đã giữ vững và giúp thầy đứng vững trên bục giảng và hoàn thiện mình.
Nghe như câu hát bà ngoại thường hát cho tôi nghe: “Sinh con, rồi sinh cha/ Sinh con nội trợ, rồi sinh ông ngoại”.
Tháng mười một
Trong đêm tĩnh lặng, tôi nâng niu chiếc phong bì nặng trịch mà mấy tháng nay tôi không dám mở ra. Thư của lớp chủ nhiệm năm ngoái gửi cô nhân ngày chia tay. Những mảnh giấy hình trái tim nhỏ rơi ra. Không nhiều lời nhưng đầy đủ. 44 khuôn mặt, không thiếu một khuôn mặt nào. Mỗi trái tim là mỗi cái tên quen thuộc; Mỗi từ thể hiện mỗi tính cách, thói quen.
Tôi dường như nhìn thấy mái tóc dài gợn sóng tao nhã, chiếc vòng tay ngộ nghĩnh đó, đôi mắt to tròn long lanh và thông minh… Tôi dường như nhìn thấy những tiếng cười, những cái ôm, những giọt nước mắt ngày ra đi. thời áo trắng….
Trong đêm tĩnh lặng, lau cặp kính mờ sương, đọc sách, soạn bài, tôi thầm nhủ: “Cảm ơn vì những đứa trẻ trên đời…”.
Trieu Ve
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/cam-on-nhung-dua-tre-a1505700.html” name=””]