Buổi họp lớp đại học sau gần 30 năm ra trường đầy ắp những câu chuyện. Ngay khi tôi xuất hiện, các bạn của tôi đã hét lên: “Đại ca tàu đến rồi”.
Những chuyến tàu xưa đầy kỷ niệm (Ảnh minh họa: Gettyimages) |
Biệt danh “đại ca tàu điện ngầm” gắn bó với tôi từ năm thứ nhất đại học. Ngày ấy tôi từ miền quê nghèo lên thành phố học. Sau tôi còn 3 người em trai nuôi nhau, bố mẹ đi làm quanh năm cũng chỉ đủ lo cho tôi ăn học và sinh hoạt. Từ quê ra phố, tôi thiếu thốn đủ thứ, thích đủ thứ nhưng phải tằn tiện để không tiêu quá số tiền bố mẹ tích cóp hàng tháng. Tuy nhiên, cũng có nhiều khoản chi phát sinh, nên rút tiền kẻo cuối tháng sẽ cạn.
Bố mẹ tôi không quy ước nhưng tôi ngầm hiểu mỗi năm chỉ được về quê 2 lần: vào kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ Tết để tiết kiệm tiền tàu xe. Nhưng 1 năm, ngoài 2 ngày nghỉ lễ dài còn có những ngày nghỉ lễ khác. Hầu hết các bạn cùng phòng ký túc xá của tôi đều ở ngoài Bắc nên được nghỉ là về quê.
Tôi mệt mỏi khi ở một mình và đợi bạn đến, vì vậy tôi cũng thu dọn đồ đạc và về nhà. Đôi khi tôi về vì nghe tin mẹ ốm hay bố tôi bị ngã gãy tay. Sau này tôi yêu một cô gái cùng quê nên tôi lại càng có lý do để về thường xuyên hơn. Được người đồng hương mách nước, tôi thử đi tàu điện ngầm.
Gọi là tàu điện ngầm vì tôi lên tàu nhưng không có vé nên phải trốn. Vào thời điểm đó, tàu hỏa cũng cho phép mọi người làm mà không cần trên tàu. Chúng tôi lên máy bay hợp pháp bằng cách mua vé thả (giá rẻ). Sau khi lên tàu, hãy ở trên đó và sốt ruột chờ tàu lăn bánh.
Tất nhiên, tàu điện ngầm không có chỗ ngồi. May mà hôm tàu vắng mà còn ghế trống thì “như bắt được vàng” kiếm được ghế nhựa cho hành khách mua ghế dự phòng hoặc có người ngồi cạnh. Nếu không sẽ rất lộn xộn, nếu kiếm được ghế trống thì sẽ ngồi và ngồi, có khi là khoảng trống giữa 2 toa tàu, có khi là cửa nhà vệ sinh…
Lúc đó dễ ngủ nên tàu chạy tới, lắc lui mà có lúc giật mình bị phát hiện. Cũng có những lúc tàu bất ngờ phanh lại. Khó nhất là khi thấy nhân viên soát vé, bạn phải tìm cách trốn từ toa này sang toa khác hoặc đi vệ sinh. Có những lúc bạn đứng trong đó lâu đến toát mồ hôi vẫn không dám ra vì không an toàn.
Một đêm trên tàu không trọn vẹn nhưng khi xuống tàu phải qua cửa soát vé để ra. Thế là lại phải chọn lúc hành khách trên tàu đông thì chen qua cửa hoặc đi bộ cả cây số dọc đường ray để ra ngoài. Cũng có vài lần bị nhân viên phát hiện phải khất, khất rất lâu. Người dễ tính thì động lòng cho qua, chẳng may gặp người khó tính thì trừng phạt. Tiền thì đương nhiên không có, nhưng phạt thì phải cầm đến trưa mới được thả.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Nguyễn Đông |
Nhớ có lần mình bị một anh soát vé rất hình sự bắt quả tang khi đang định lẻn ra khỏi cổng rồi bị đưa vào phòng bảo vệ và dọa: “Mày làm soát vé nữa à? Mặt nhìn quen quen, đưa thẻ sinh viên ra đây cho tao”. một thông báo làm để gửi đến trường.” Tôi đang hồi hộp, thò tay vào túi lấy thẻ sinh viên ra thì một chú khác bước vào, đồng phục đường sắt đeo mác “đại úy”. Anh nhìn tôi từ đầu đến chân rồi xua tay nói: “Được rồi, tha cho nó lần này, lần sau đừng như vậy nữa”. Xin chúc mừng, tôi nói cảm ơn bạn rất nhiều. Lúc bước ra khỏi cửa, dừng lại kiểm tra xem thẻ sinh viên còn trong túi không thì nghe thấy giọng anh: “Nhìn này… nhớ ngày xưa”.
Tôi đã dành 2 năm ở trường đại học để đi tàu điện ngầm không biết bao nhiêu lần. “Thành tích” ấy cũng chẳng có gì đáng tự hào, nhưng trong thâm tâm tôi biết ơn những trải nghiệm khó quên của tuổi trẻ và không kém phần bao dung, độ lượng trên những chuyến tàu tôi đã đi.
Đỗ Đức
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/cam-on-su-bao-dung-tren-nhung-chuyen-tau-a1492231.html” name=””]