Tôi đưa bố mẹ đi siêu thị chứ không phải để mua bánh trung thu, vì bố tôi mắc bệnh tiểu đường còn mẹ tôi vừa mắc bệnh tiểu đường vừa bị mỡ máu cao.
Rước đèn Trung thu. Ảnh: Lê Văn Hải |
Giống như hầu hết trẻ em, khi còn nhỏ tôi cũng có một Tết Trung Thu bận rộn. Bố làm cho tôi một chiếc đèn lồng hình con bướm, một chiếc thuyền… Bố rất khéo léo nên dù đèn dùng nến và không phát ra tiếng nhạc ầm ĩ nhưng tôi vẫn vui vẻ và háo hức mang đèn đi khoe khắp xóm.
Đêm nào bố tôi cũng thức dậy lúc nửa đêm để ra đồng bắt ếch và mãi đến sáng mới về nhà. Tôi nằm cuộn tròn trong chăn ấm, mơ màng nghe tiếng ếch kêu, tiếng bố đổ ếch vào chậu, tiếng nước chảy ào ào. Bố bảo mẹ: “Bán ếch xong mua bánh trung thu cho bố nhé. Tội nghiệp cô bé chưa bao giờ biết bánh trung thu có vị như thế nào…”. Vài giờ gần đây, giọng bố tôi trở nên trầm hơn. Tôi thức dậy sau cơn buồn ngủ và háo hức mong chờ buổi sáng.
Tôi ngồi tựa cửa chờ mẹ đi chợ về. Vừa nghe tiếng xe đạp rẽ vào ngõ, tôi lao ra giật lấy chiếc giỏ của mẹ. Trong giỏ chỉ có thức ăn và chiếc áo sơ mi trắng để em đi học. Tôi bĩu môi, nước mắt trào ra. Mẹ ôm tôi vào lòng an ủi: “Áo cũ của con mất rồi, con phải mua cái mới để đi học nhé”. Cha tôi đứng phía sau, khẽ thở dài.
Sau đó tôi cũng có dịp thưởng thức hương vị của bánh trung thu. Hôm đó, bố dẫn tôi vào thị trấn mua bánh. Tôi ngồi sau lưng bố, huyên thuyên về chiếc bánh tôi định mua. Bánh có hình mặt trăng, tròn trịa, nhân màu đỏ hồng, ngọt ngào và thơm phức… Bố ngăn cản sự phấn khích của tôi bằng một lời chào: “Bánh trung thu đắt lắm, con chỉ được mua một cái thôi”. Tôi biết nhà tôi nghèo nên tôi không nỡ làm khó bố. Chỉ cần một chiếc bánh là đủ cho một đêm trăng tròn.
Tôi bối rối đứng trước quầy bánh. Có cái to, có cái nhỏ, có cái lẫn lộn, có cái chứa đầy đậu xanh, hạt sen… Mỗi con đều có lớp da vàng óng, óng ả, chắc hẳn phải rất ngon.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh hình con lợn to và những chú lợn con mũm mĩm giống như những món đồ chơi. Bố nhìn tôi lắc đầu. Cuối cùng, có lẽ thấy mắt tôi “đau khổ”, bố rụt rè hỏi chủ quán: “Anh có bán riêng 2 con lợn không?” Chủ quán lắc đầu.
Tôi rời đi với một chiếc bánh trung thu trộn thơm ngon. Tôi tự hứa với mình: Một ngày nào đó khi lớn lên và có tiền, nhất định tôi sẽ mua thật nhiều bánh trung thu để ăn. Đó là lúc tôi còn nhỏ, lớn hơn một chút, tôi tự hứa với lòng: Nếu có tiền đi làm tôi sẽ mua thật nhiều bánh trung thu cho bố mẹ ăn.
Món quà quý nhất của người già là đoàn tụ chứ không phải của cải vật chất (minh họa) |
Tôi nhớ cách đây vài năm, vào dịp Trung thu, tôi đưa bố mẹ đi siêu thị, không phải để mua bánh trung thu, vì bố tôi mắc bệnh tiểu đường, còn mẹ tôi vừa mắc bệnh tiểu đường vừa bị cholesterol cao. Hai ông già đi vòng quanh các quầy hàng, nhìn quanh, chậc lưỡi khen: “Siêu thị có gì cũng có, mua gì cũng muốn mua”.
Tôi đã thỏa thuận: “Bố mẹ chỉ mua những thứ tốt cho sức khỏe. Đừng mua đồ linh tinh”.
Bố mẹ tôi nhấc lên đặt xuống mấy hộp nhân sâm, đông trùng hạ thảo, nấm linh chi… rồi nhìn tôi ngập ngừng. Lúc đó, bộ phim cũ lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi có cảm giác như nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ, luôn ngần ngại khi mua bất cứ thứ gì, sợ bố mẹ mắng, sợ bố mẹ không có tiền… mấy lần tôi nhặt lên rồi đặt xuống đó, luôn cảm thấy buồn bã và tiếc nuối. sự oán giận dâng cao. Trong thâm tâm tôi chỉ ước nhà mình giàu, giá như bố mẹ tôi có nhiều tiền… Giờ tôi không giàu nhưng tôi có một ít tiền tiết kiệm, bố mẹ tôi vẫn sợ tôi tiêu tiền. Nhìn bộ dáng rụt rè của bố mẹ, tôi chợt thấy nghẹn ngào trong lòng.
Mới năm ngoái, khi về Trung thu về quê, tôi cũng mua vài hộp bánh ngọt nhưng là để bố mẹ đưa cho ông bà, thay vì liên tục nhắc nhở không được ăn, sẽ nguy hiểm cho sức khỏe. sức khỏe của họ. Tôi cũng chuẩn bị sẵn nhiều loại bánh quy và thực phẩm chức năng phù hợp nhưng ông bà tôi chỉ thèm ăn những món bánh thập cẩm hấp dẫn.
Trung thu năm nay, mẹ ngồi chuẩn bị túi đồ tôi mua, trong đó có đông trùng hạ thảo, nấm linh chi… mẹ tôi cứ than thở: “Mua nhiều như vậy thật phí tiền”. Khi tôi về nhà, bố mẹ tôi đều vui mừng”.
Tôi choáng váng. Chợt nhớ tới lời bài hát Đen Vâu: “Tiền về cho mẹ, đừng mang phiền phức về cho mẹ…”. Nhưng thực ra, cha mẹ chỉ cần “đưa con về nhà” là đủ. Mỗi đứa con về nhà, cha mẹ vui vẻ, nhà cửa vui vẻ, ngày nào cũng rằm…
Duc Phuong
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ba-me-bay-gio-dau-the-an-banh-trung-thu-a1500625.html” name=” “]