Hễ cứ đụng đến cái ti vi cũ để trong góc nhà là chồng tôi can: “Đừng bỏ nó!”.
Nhà chật chội, thỉnh thoảng tôi lại dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, cái nào không cần thiết thì bỏ bớt. Vậy mà hễ cứ đụng đến cái ti vi cũ để trong góc nhà là chồng tôi can: “Đừng bỏ nó!”.
Đó là chiếc ti vi đen trắng hiệu JVC, tuổi đời ngót nghét cũng hơn hai chục năm. Không ít lần tôi thắc mắc, để đó thì cũng chỉ ám bụi ngày này qua ngày khác thì giữ làm gì!
Tính chồng tôi vốn ít nói, thường không bộc lộ cảm xúc của mình nhiều. Vậy mà nhằm bữa lại lôi chuyện “ngày xưa” ra nói. Ngày xưa là cái hồi chồng tôi học cấp II, em út có đứa học tiểu học. Hồi đó nhà nghèo, cái trứng luộc phải xẻ ra chia cho năm anh em. Nhà có hai chiếc xe đạp cũ, có lần mẹ chở hai đứa, bố chở ba đứa, còng lưng đạp từ Thủ Đức lên sở thú chơi. Rồi mẹ anh gom góp từ đồng lương giáo viên mua được chiếc ti vi này. Khỏi phải nói, mấy anh em vui sướng thế nào. Hồi đó có một chiếc ti vi như thế này trong nhà là có thể “ra oai” với bạn bè rồi.
Có những ngày mấy anh em tụm lại coi phim Bao công, Tề thiên, coi mấy bộ phim chưởng của Kim Dung. Coi xong rồi bắt chước đeo kiếm như nhân vật Triển Chiêu, chia phe chưởng nhau ì xèo như Trương Vô Kỵ. Nhớ những đêm thức trắng coi World Cup rồi tới lớp ngủ gà ngủ gật. Rồi nhà có thêm cái đầu video, mấy anh em nhịn ăn sáng hùn tiền đi thuê băng video hết phim bộ này đến phim bộ khác. Nhà có một chiếc ti vi mà có đến năm đứa con nên nhiều khi cãi lộn, giành nhau chí chóe. Có lúc lao vào đấm nhau đến nỗi mẹ phạt quỳ tất cả.
Chồng tôi bảo hồi đó vui tề thiên ông địa… Rồi anh kể, có bận nhà anh kẹt tiền, phải đem chiếc ti vi này đi cầm cố. May sao, sau đó lại có tiền để chuộc về.
Cái thời “ngày xưa” của chồng giờ xa lắc. Mấy anh em đều có gia đình riêng, bận bịu kiếm sống nên hiếm khi ngồi lại với nhau, có ngồi cũng chỉ hỏi han chuyện làm ăn, chuyện sức khỏe, cụng nhau ly bia rồi quay về với cuộc sống riêng của mỗi người. Thấy chồng kể chuyện hồi còn nhỏ, tôi biết anh đang buồn và đang nhớ nhung những người thân của mình dẫu bây giờ vẫn đang sống chung dưới một bầu trời thành phố.
Tôi về làm dâu nhà chồng đã gần mười năm. Đoạn đời trước kia của chồng, tôi không dự phần vào. Vậy mà nhờ chiếc ti vi cũ mèm tưởng vô tri nằm trong góc mà tôi hiểu hơn về người bạn đời và về nhà chồng. Mẹ chồng tôi vốn ưa tích trữ đồ cũ. Những cuốn tập mấy đứa con học xong đã mấy chục năm bà vẫn giữ. Đến mấy cái nồi đã sứt quai mẹ ruột cho thời bà mới đi lấy chồng vẫn còn nguyên xi.
Con cái ai cũng than phiền vì tật tích trữ đồ cũ của mẹ. Có lẽ mẹ chồng tôi đang muốn giữ gìn kỷ niệm, giữ những thứ vốn dĩ không nằm trong hình hài vật chất của những đồ đạc kia.
Chiếc ti vi cũ đã hoàn thành xong phận sự của mình từ lâu, bây giờ nằm ở góc phòng, thỉnh thoảng tôi đem ra lau bụi.
Vài lần nghe chồng kể chuyện xưa, tôi không còn đòi bán ve chai hay bỏ chiếc ti vi này nữa. Với tôi, nó chỉ là vật vô tri nhưng với chồng nó là một người bạn, chứng kiến bao thăng trầm, bao vui buồn sướng khổ của gia đình anh.
Và nhờ chiếc ti vi này, tôi hiểu chồng tôi dù bề ngoài khô cứng nhưng trái tim anh ấm áp vô cùng…
Như Hiền
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chiec-ti-vi-cu-dung-bo-a1472643.html” name=””]