Tôi đã mua một chiếc TV 40 inch, con gái tôi nói rằng hình ảnh vẫn còn nhỏ. Đến câu chuyện về chiếc tivi đen trắng 9 inch cũ kỹ, tôi tròn mắt ngạc nhiên.
Chiếc tivi đen trắng cũ là cả một gia tài |
Năm đó, khi nghe người bạn nói muốn đổi chiếc tivi 9 inch lấy chiếc tivi 14 inch mới, bố tôi quyết định mua chiếc tivi nhỏ đó với giá bằng 30 giạ lúa (600 kg). 30 giạ lúa, trong khi 7 công ruộng của gia đình tôi mỗi năm chỉ kiếm được khoảng 80 giạ.
Lúc đó quê tôi chưa có điện, bố tôi phải mua thêm 1 cục ắc quy lớn và 1 cục ắc quy nhỏ dự phòng. Tôi nhớ lúc đó chỉ xem 2 kênh HTV, cộng với Đài truyền hình Cần Thơ; chỉ phát sóng mỗi ngày chủ yếu vào buổi tối, nhưng nó được coi là mệt mỏi. Tôi thích chương trình Những bông hoa nhỏ với phim hoạt hình Liên Xô, bao gồmĐợi nó . Cha mẹ tôi xem không sót vở cải lương nào. Đáng tiếc nhất là các bữa ăn chương trình ngon lành nhưng… hết bình, màn hình còn hơi nhỏ, cả trắng lẫn đen đều bị mờ.
Bố tôi nảy ra sáng kiến “câu” 2 bình lại với nhau để dẫn điện, rồi hôm sau đi ca nô về sạc bình. Có những hôm trời mưa to, bố em phải khoác ni lông đi lấy ve chai nhưng về đến nhà không dám xem sét vì sợ sét đánh vào ăng-ten dẫn đến tivi. .
Kỳ World Cup đầu tiên tôi xem là vào năm 1990, truyền hình thành phố thường chiếu lại các trận vòng bảng, sau đó là các trận tứ kết được truyền hình trực tiếp. Nhà ở giữa cánh đồng, không có ai trông coi nên bố em thường rủ em ra xem. Con thường hứa sẽ thức với bố, nhưng đôi khi con cũng ngủ quên. Tuy nhiên, tôi cũng xem một vài trận có Argentina thi đấu, từ đó nhập hội với đội xanh trắng và có lúc coi Maradona như thần tượng.
Vào cuối mùa hè, tôi chỉ xem TV đến khoảng 9 giờ tối mỗi ngày, nhưng có một hôm tôi ngủ gật trong lớp. Một lần mẹ đi chợ về bị cô giáo mắng khiến tôi phải mắng một hồi. Nhưng nhờ tivi mà tôi biết nhiều về cuộc sống xung quanh, nó gợi cho tôi những ước mơ, như trong vài bức tranh vẽ trong sổ tay, hình ảnh quê hương tôi một ngày nào đó có đường rộng, đường điện lác đác, nhà cửa khang trang. ăng-ten trên mái nhà… Giờ nghĩ lại thật ngớ ngẩn, nhưng ngày đó đúng là một giấc mơ.
Ngay sau World Cup 1990, tivi bị hỏng. Đồ đạc cũ sửa lại tốn rất nhiều tiền, bố tôi đành bó tay. Trong vài năm tiếp theo, tất cả chúng tôi đều xem TV của hàng xóm.
Bây giờ lấy 30 giạ lúa mua được cái tivi LCD 24 inch, nhưng kiếm 30 giạ lúa khá dễ. Nhớ lại để thấy cuộc sống khi đó còn khó khăn biết bao, quý hơn bao nhiêu sự chăm sóc, vất vả của cha mẹ. Hôm trước tôi có mua cái tivi 40 inch mà con gái tôi cứ bảo sao hình vẫn bé. Tôi kể chuyện chiếc tivi đen trắng 9 inch, tôi trố mắt nhìn nó, không thể suy nghĩ được gì.
Năm ngoái, bố tôi đi… Đến World Cup 2022, tôi thức khuya để xem các trận đấu của Argentina một mình. Tôi càng nhớ cha hơn, chiếc tivi nhỏ đầy ắp kỷ niệm…
nguyễn minh hải
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/cai-ti-vi-den-trang-cu-a1492023.html” name=””]