Sau nhiều năm ngồi xe lăn, cô bắt đầu đi lại bằng một cây gậy. Cô đến nhà chú Năm, bảo chú hãy nhìn mẹ mà phấn đấu.
![]() |
Hình minh họa |
Do bị trượt ngã, chấn thương cột sống và xương chậu nên bà của em không thể đi lại được và buộc phải ngồi trên xe lăn. Mấy năm rồi, người ta đã quen với hình ảnh một cụ bà gần 90 chiều chiều lăn ra sân hóng mát, đợi con cháu trở về.
Bà đông con, có đứa ở xa, nhưng cũng có 3 đứa lớn ở nhà liền kề, cộng với đàn cháu nên buổi trưa khá bận rộn. Ngược lại, vào ban ngày, cô ấy ở nhà một mình.
Trở trời, đứa cháu bị ốm phải nghỉ nhà trẻ mấy hôm. Bố mẹ tôi xin nghỉ không được nên nhờ cô về chăm cháu. Bữa trưa và đồ ăn nhẹ cho hai bà cháu đã được chuẩn bị sẵn. Giường của bà kê ở phòng khách, đồ chơi bày dưới sàn cho cháu chọn, bà chỉ cần thỉnh thoảng nhắc cháu không được chạy ra ngoài sân nắng và ngủ trưa đúng giờ. Không biết hai người tương tác với nhau như thế nào mà buổi chiều đi làm về, mọi người hốt hoảng khi thấy đứa cháu ngồi trên xe lăn còn bà đang bò đẩy xe hàng ra sân. Út sợ có chuyện chẳng lành xảy đến với mình.Anh mắng cha mẹ đứa bé, bảo hết bệnh rồi mai cho nó đi học lại, không cho ở nhà với bà ngoại nữa.
Con trai thứ năm của bà đột ngột bị tai biến, liệt nửa người. Sau cơn bạo bệnh, ông cũng phải ngồi xe lăn. Cô cho biết, sử dụng xe nhiều năm thành thói quen và không thấy bất tiện. Nhưng anh Nam còn trẻ, thấy anh ngồi trên xe cô không đành lòng. Anh ấy có một vườn mận gần nhà. Từ khi bị bệnh, vườn mai gần như phó mặc cho trời vì không ai chăm sóc. Anh nói tỷ tỷ của anh nằm đó, tiếc là anh chịu không nổi nhưng phải bỏ.
Nhìn anh chán nản, buông xuôi tất cả, bà ngoại bảo tuổi đã gần đất xa trời, chỉ mong có thể gồng gánh tất cả vì con cháu. Bà dặn anh phải mạnh mẽ, cố gắng hồi phục để cùng vợ lo kinh tế gia đình. Anh thút thít: “Tôi từng trải qua nên biết, không dễ dàng gì. Mẹ ngồi xe mấy năm rồi, liệu mẹ có bình phục không?” Cụ bà thách thức: “Nếu tôi đứng dậy và đi lại, bà có hứa sẽ làm như vậy không?”.
Kể từ đó, buổi tối, bà nội kiên trì tập luyện trong phòng khách khi cả nhà đã ngủ say. Chú Năm chỉ nghĩ cô nói rồi quên, cho đến khi chú Út phát hiện ra sự việc. Ai cũng ngăn bà cố gắng hơn, tuổi già xương yếu, té ngã nguy hiểm. Nhưng cô ấy bắt đầu đi bộ, với một cây gậy. Cô đến nhà chú Năm bảo chú nhìn cô mà phấn đấu.
Nửa năm sau chú Năm trở lại chăm sóc vườn mai. Mặc dù bước chân của anh ấy hơi loạng choạng, nhưng sự phục hồi của anh ấy rất rõ ràng. Bà đã đi lại được, nhưng vẫn làm bạn với chiếc xe lăn. Bà bị loãng xương nặng. Người ta không cho cô chống gậy, tránh nguy cơ bị ngã. Cô vẫn ở nhà một mình hàng ngày.
![]() |
Hình minh họa |
Được nghỉ hàng năm, cháu chắt về thăm bà. Nhà tôi không xa, chỉ 10 phút đi bộ đến chỗ bà tôi. Nhưng cuộc sống quá bận rộn nên có khi tôi phải mất hàng tháng trời mới nhìn thấy mặt bạn. Cô trách móc: “Anh ở đó làm gì?” Rồi cô ấy than thở, ai cũng có công việc, chỉ mình cô ấy thất nghiệp, ra vào chẳng vui vẻ gì.
Đứa cháu ngỏ ý muốn mua tivi để ở phòng khách cho bà giải trí, bà bảo không thích xem. Cô ấy muốn có một công việc, muốn kiếm tiền, muốn có đồng nghiệp, muốn có ai đó để chơi cùng, có ai đó để nói chuyện. Út cười: “Ở tuổi này thì còn ai thuê mà đòi làm?”.
Cháu trai nghĩ nhiều hơn về những điều như vậy. Những lời chúc đó cho thấy bà rất cô đơn. Mọi người cho rằng cô là một người ngốc nghếch nên ít khi ngồi nói chuyện lâu. Khi có người trò chuyện, bà nội hào hứng, lưu luyến không muốn dứt câu chuyện. Hôm ấy trở về, người cháu khoanh một số ngày trên tờ lịch để ở bàn học. Đó là những ngày mà tôi sẽ dành thời gian với bà của tôi.
Việt Quỳnh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/choi-voi-ngoai-a1494666.html” name=””]