10 người thì 9 người dừng lại, số còn lại ngại ngùng: “Tuỳ anh, nhưng lấy một thương binh như thế sẽ khổ lắm”.
Chiều muộn, chị vất vả leo lên sân thượng chăm rau, cắt ít mướp; Khi trở xuống, cô đã tắt thở, tay lấm lem đất cát, bất ngờ gặp anh hét lên. Anh cho rằng cô đang trò chuyện với những người hàng xóm. Không cần biết lý do là do anh hiểu lầm hay do anh “giận quá mất khôn”, cô vẫn cười giả lả để trấn an anh.
“Ngay từ đầu đã xác định, nếu tình nguyện lấy thương binh nặng làm chồng thì dù chồng có khó tính, vất vả hay tính tình thế nào cũng không được mặc cả, than vãn”. Tâm nguyện này của bà đã gắn kết hai vợ chồng suốt nửa thế kỷ.
Thư gửi “người bí ẩn”
Một buổi sáng năm 1973, cô công nhân Ung Thị Doanh (Công ty xây dựng cơ giới Sơn Tây) tình cờ gặp lại người bạn cùng làng ở xã Vạn Kim, huyện Mỹ Đức, Hà Tây (Hà Nội ngày nay). Trong câu chuyện dài, với tâm trạng bùi ngùi, người bạn nhắc đến Nguyễn Trung Tính, cũng người cùng làng, giờ bị thương quá nặng.
Khi biết tin, chị Doanh vô cùng bất ngờ bởi khi đang là Bí thư Đoàn, Đội phó dân quân và làm công tác chính sách ở xã Vạn Kim thì nhận được tin Tình đã hy sinh. Lúc đó bà rất bàng hoàng, không khỏi xót xa cho người anh cùng làng đã dùng giọt máu của mình viết đơn tình nguyện nhập ngũ năm 1966, khi mới 18 tuổi.
“Bị thương? Anh Tình còn sống không?”. Chị Doanh hỏi đi hỏi lại, vẫn ngỡ đó là một giấc mơ dù người bạn chắc nịch. Sự chắc chắn đó càng trở nên chắc chắn khi chị Doanh theo người bạn đến Bệnh viện Quân y 105 (Sơn Tây) để khám. thăm anh Tình.
Bức thư cũ năm 1975 đầy ắp những lời yêu thương được ông bà lưu giữ và nâng niu |
Khi đó, ông Tính đang ngồi trên chiếc ghế bị xẻ đôi. Sau lớp áo mỏng manh, những vết thương xuyên thấu lần lượt hiện ra. Anh bị gãy xương sống, gãy 2 xương chậu… Vết thương ở hông phải khoét sâu vừa chiếc cốc, người đầy máu và mủ, thường xuyên sốt đến 39-42 độ C. Viên đạn vẫn nằm trong xương cùng khiến anh không kiểm soát được việc đi tiểu. Bệnh viện đang “vỗ béo” anh để anh đủ sức khỏe đáp ứng ca phẫu thuật.
Đó là lần thứ 6 ông bị thương, cũng là lần ông bị tử thương khi chiến đấu ở chiến trường Đường 9 Nam Lào. Anh trở thành thương binh hạng đặc biệt, mất 95% sức lao động ở tuổi 24, cái tuổi mà anh chưa từng có người yêu. Mỗi lần đến thăm anh, người thân duy nhất của anh là người dì cứ khóc: “Con ơi, con còn tương lai làm gì nữa? Dòng dõi của con đến đây là hết”.
Nhưng ngay khi gần như toàn bộ cơ thể bị tê liệt, trái tim lại có cơ hội chơi bản nhạc du dương của riêng mình. Tại bệnh viện, mọi người thấy lạ là thời gian gần đây ông Tính phải chống 2 chiếc nạng để “tập đi” từ giường ra cổng rồi từ cổng vào giường.
Mỗi ngày 3 lần, ông Tình đều đặn, lặng lẽ viết thư, nặng nhọc khuân nạng bỏ vào hòm thư trước cổng nhà. Số tiền dì cho và số tiền chu cấp ít ỏi được một phần dùng để mua tem, phong bì cho “người bí ẩn”.
Qua những lá thư, sống lại câu chuyện thời xưa có một cô giáo khó tính trong làng; có học sinh bị đánh roi (chính em) vì đánh vần tiếng lóng “chờ cha chiếu Chăm”; có một cô gái xinh đẹp trắng trẻo học giỏi, đảm đang…
“Sáng chủ nhật nào tôi cũng bắt đầu đợi người đẹp đến thăm. Rồi tôi nói rõ lòng mình và mạnh dạn bày tỏ mong muốn tiến tới xây dựng gia đình. Tôi cũng sợ nếu người ta không muốn đến với mình thì tôi buồn lắm, tủi thân lắm” – ông Tính – 75 tuổi, kể lại tâm trạng lúc mới yêu.
Gia đình Ung Thị Doanh và Trung Dũng chăm sóc khu vườn mini trên sân thượng |
Câu chuyện của 2 cô gái
10 người thì hết 9 người cản, số còn lại ái ngại: “Tùy anh thôi, chứ lấy thương binh như vậy khổ lắm”. Nhưng bà Doanh nhất quyết: “Thấy mà thương, thấy mà xót xa. Lòng tôi không sao tả xiết khi chú đã hy sinh một phần máu thịt của mình nơi chiến trường. Chú đã vì Tổ quốc vì Tổ quốc. những người, bao gồm cả anh ấy; mà gia đình anh ấy không còn nữa; cha, chị và mẹ của anh ấy cũng đã qua đời, vậy tại sao tôi không thể cho anh ấy hơi ấm của gia đình?”
Vì ngay từ đầu đã khẳng định chọn thương binh nặng chẳng nghĩa lý gì nên bà Doanh không ngại so sánh với những người vợ khác. Ngày cưới tháng 3 năm 1975, cô dâu giản dị trong bộ áo dài xanh đứng cạnh chú rể đỡ hai chiếc nạng to, nụ cười không vì thế mà kém rạng rỡ. Đám cưới chỉ có bánh kẹo, thuốc lá nhưng không vì thế mà thiếu đi sự chúc phúc của đồng nghiệp, đồng đội.
Niềm vui chung của đất nước thống nhất hòa lẫn với niềm vui riêng khi một hạt giống bắt đầu hình thành. Nỗi lo lắng về người cô ruột của anh đã được xóa bỏ chỉ 1 năm sau ngày anh kết hôn. Đồng đội vui mừng khôn xiết, reo lên: “Được vàng rồi Tình ơi!”. Nhờ có người chở vào bệnh viện động viên vợ “vượt cạn” và nhìn mặt đứa con gái đầu lòng, cảm xúc dâng trào khiến ông chắt chiu những dòng thơ, dòng nhật ký: “Đời tôi cô đơn quá. Có hai cô bên tôi” .
Trong căn nhà khang trang ở quận 10, TP.HCM, ông Tình và bà Doanh hồi tưởng về những thăng trầm thử thách của cuộc đời. Năm 1990, cả gia đình từ Bắc vào TP.HCM sinh sống, lúc đầu phải ở nhờ nhà một đồng đội. Tích cóp mãi, ông bà mua được căn nhà nhỏ, hẻm sâu, không số nhà.
Bà trải qua nhiều nghề, hái đậu, hái tỏi thuê, bán rau, giữ xe. Hàng đêm, ông bà luôn canh cánh với câu hỏi: “Làm sao mai có gạo ăn, để con cháu không phải bỏ học?”. Hè đến, các em giúp mẹ nhặt đậu, để dành tiền mua vở, bút cho năm học mới.
Sách được chuyền tay nhau từ Hồng Nhung, Mai Anh đến Trung Dũng, Trung Kiên. Tuy nhiên, 4 chị em đều học rất giỏi, có chí tiến thủ, hiện là cán bộ, công chức công tác trong lĩnh vực công nghệ thông tin và quản trị kinh doanh.
Bà Nguyễn Thị Hồng Nhung là Đại biểu HĐND TP.HCM, Thành ủy viên, Bí thư Đảng ủy phường Phước Bình, TP.Thủ Đức; em út Nguyễn Trung Kiên công tác tại Trung tâm chính trị TP.Thủ Đức.
Cuối tuần con cháu về thăm ông bà Nguyễn Trung Tính – Ung Thị Doanh |
Anh Tình là người trực tiếp trông nom, chăm sóc các con để chị Doanh yên tâm ra ngoài kiếm tiền. Khi mới lấy vợ, còn ở ngoài Bắc, anh thường đi lấy củi về nấu cơm. Phải trải qua một chặng đường dài, băng qua đường sắt hết sức gian khổ, khó khăn.
Sau này, có thời gian anh kiêm luôn cả việc giữ xe đạp và làm bảo vệ. Được làm việc khiến anh rất vui nhưng cô lại ngăn anh lại vì sợ anh ốm, ngã. Với 5% sức khỏe còn lại phải dùng nạng, nhưng ông Tình vẫn tích cực tham gia công tác mặt trận và hội cựu chiến binh ở địa phương.
Năm 1985, khi đang tắm, bỗng phát hiện viên đạn lòi ra khỏi da, ông lấy ra, từ đó hết sốt. Cách đây hơn một tháng, bà chợt thấy quần ông bê bết máu, rồi một mảnh đạn khác “rút” ra khỏi người ông sau hơn 50 năm xuyên thấu.
Càng lớn tuổi, hai chân ông càng teo đi, đi lại rất khó khăn; Khi trái gió trở trời, chị càng phải xoa bóp, bôi dầu. “Tôi đứt tay còn đau, huống chi ông tôi vết thương chằng chịt như vậy. Nên dù anh ấy có giận, bực bội thì tôi vẫn bỏ qua, không giận mà càng thương anh, chăm sóc để anh bớt đau, bớt căng thẳng” – bà Doanh chân thành chia sẻ.
Nữ anh hùng của đời tôi “Nếu tôi có sức mạnh, tôi sẽ phong vợ tôi là anh hùng. Lấy chồng mà phải cõng, đẩy xe 3 đưa chồng đi chơi, nuôi chồng qua bao lần nằm viện, mổ; 4 đứa bên nhau, trọn vẹn từ trong ra ngoài không một tiếng rên rỉ. Tôi có một người vợ tuyệt vời, không ai khác chính là người hùng của đời tôi.” Nguyen Trung Tinh |
Gửi Chúa Chào
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/cau-chuyen-tinh-yeu-phong-tang-danh-hieu-anh-hung-cho-ba-xa-a1497277.html” name=””]