Tôi biết những năm qua, mẹ luôn giấu nước mắt sau mái tóc, bố tôi đã trút bỏ nỗi buồn sau tiếng thở dài suốt đêm nhưng trước mặt tôi luôn nở nụ cười.
Tôi đã bước đi trên vòng tay và vai của nhiều người nhưng bố là người đã cõng tôi nhiều nhất và siêng năng nhất. Phía sau chiếc xe lăn, mẹ đã đưa tôi đi khắp thế giới, dìu tôi vượt qua những khó khăn, giông bão của cuộc đời…
Bố mẹ không giàu nên phải làm lụng vất vả cả đời. Tia chạy theo nắng để gia đình có bữa cơm no nê. Mẹ như quả cầu, lo con tiến, lo con tiến, lo con ăn học đàng hoàng. Niềm khao khát ngôn từ được giao phó cho tôi. Đằng sau sự thành công của tôi là những giọt mồ hôi ướt đẫm lưng áo của bố và sự lao động vất vả không biết mệt mỏi của mẹ. Qua bốn mùa, cha mẹ mong con có một mùa tươi sáng.
Giá như cuộc sống cứ như vậy – tôi làm giảng viên thì cuộc sống của bố mẹ tôi sẽ bình yên. Không ngờ một tai nạn đã xảy ra (năm 2016) cướp đi đôi chân khỏe mạnh của tôi. Khi ở bệnh viện, qua khung cửa sổ, nhiều lần tôi nhìn thấy những giọt nước mắt nặng trĩu của mẹ. Còn vang vọng trong tôi lúc đó là lời ca: “Một bước đi tai hại của con/ Bờ vai mẹ không lời/ Lặng lẽ một mình, mẹ khóc một mình…”. Đột nhiên, mắt tôi mờ đi, tim tôi nghẹn ngào.
Tia siêng năng cõng tôi đi khắp nơi tìm bác sĩ chữa trị cho đôi chân của tôi |
Không thể khuất phục trước số phận nghiệt ngã, hai “ông già” suốt đời làm công, giúp việc giờ đây bế con đi tìm bác sĩ để chữa bệnh khắp nơi, gần xa với mong “phù hộ của gia chủ”. sẽ tốt cho thầy”. Trong quá trình điều trị ở Vĩnh Long, bác sĩ cuối cùng lắc đầu xua tay, bố tôi buồn bã bế tôi về nhà. Nằm trong đôi tay chai sạn của cha, nghe câu nói “Chỉ cần con còn sống, cha sẽ là đôi chân của con suốt đời” – tôi đau thấu tận xương tủy.
Sau này, mẹ tôi xin đi làm nhân viên dọn dẹp ca đêm để lo thuốc men cho tôi. Nhìn mẹ mỗi đêm khoác áo mưa đạp xe vào màn đêm vắng lặng để kiếm sống, tôi đau lòng vì xót xa cho những vất vả của mẹ. “Con cò gánh nắng gánh mưa, mẹ gánh cả bốn mùa gió sương”. Tuy nhiên, mẹ tôi không hề phàn nàn hay trách móc tôi chút nào.
Tôi nhớ hôm nọ, khi tôi lên cơn co giật, bố tôi đã nhanh chóng đưa tay vào miệng tôi để tôi không cắn vào lưỡi cho đến khi chảy máu. Đang chìm trong giấc ngủ, trong giấc mơ tan vỡ, tôi nghe mẹ tâm sự với bố: “Nếu có phép lạ, mẹ sẽ hy sinh đôi chân của mình để phù hợp với con”. Tôi lại nghẹn ngào.
Tôi biết những năm qua, mẹ luôn giấu nước mắt sau mái tóc, bố tôi đã trút bỏ nỗi buồn sau tiếng thở dài suốt đêm nhưng trước mặt tôi luôn nở nụ cười. Nhìn lại quá khứ, tôi không khỏi cảm phục sự hy sinh của cha mẹ. Nhờ đó mà tôi cố gắng hơn mỗi ngày, kể cả trong suy nghĩ để bố mẹ yên tâm dù thế nào đi nữa vẫn sẽ có niềm vui. Tôi vẫn còn cha, tôi vẫn còn mẹ, tôi vẫn còn bình minh. Cứ như vậy đã là năm thứ tám cả gia đình tôi cùng nhau làm việc.
Các bạn tôi, họ đã khóc khi nhìn thấy hình ảnh bố bế tôi và mẹ đẩy xe trên con đường quê, cạnh cánh đồng lúa, còn tôi vẫn còn là đứa bé trong vòng tay bố mẹ như những ngày thơ ấu. 2 bức ảnh này do anh họ tôi chụp và tôi luôn trân trọng chúng.
Hiện tại, tôi không chỉ là một người khuyết tật vượt qua sự cố mà còn kiên cường bước đi trên “đôi chân tròn” gieo hạt giống từ thiện, giúp đỡ những người kém may mắn hơn mình. Trên mọi hành trình, tôi không cô đơn, luôn có bố mẹ ở phía sau.
Dang Hoang An
Các tác phẩm tham gia cuộc thi Ảnh đời sống vui lòng gửi về:
– Tòa soạn Báo Phụ nữ TP.HCM, 311 Điện Biên Phủ, Quận 3, TP.HCM. Bên ngoài phong bì ghi rõ: “Ảnh trong cuộc thi dự thi”.
– Hoặc email: nhungbucanhtrongdoi@baophunu.org.vn. Tiêu đề ghi rõ: “Những bức ảnh trong cuộc thi dự thi”.
Xem thêm thông tin chi tiết về cuộc thi trên website: Yeni.
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/cuoc-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-con-tia-con-ma-toi-con-binh -minh-a1508322.html” name=””]