Tôi không kịch tính hóa những khó khăn trong việc kiếm sống nhưng tôi cũng không tô vẽ nó. Tôi nghĩ con cái cần biết bản chất thực sự về khả năng của cha mẹ và chúng sẽ có ý thức chia sẻ khả năng của mình.
Moon, con gái út của tôi năm nay 12 tuổi, khỏe mạnh, tháo vát và sáng tạo. Hè năm ngoái, tôi thu xếp cho con đi làm ở quán ăn văn phòng, khoảng 10-12 tiếng/tuần, lương 17.000 đồng/giờ. 968.000 đồng – khoản thu nhập đầu tiên trong đời khiến tôi rất hạnh phúc và tự hào.
Hàng ngày, tôi kể cho họ nghe tôi làm gì ở nhà hàng, được hướng dẫn như thế nào, ăn uống ra sao… Sau đó tôi tính toán xem mình sẽ làm gì với số tiền đó. Khi tôi nhờ anh mua kem cho Hải, anh trầm ngâm: “Em phải suy nghĩ kỹ”.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.AI |
Tôi hiểu, không phải Moon đang so sánh với anh mà là vì cô ấy hiểu rõ hơn về giá trị của đồng tiền khi phải đi bộ và đứng liên tục trong nhiều giờ đồng hồ. Hai chuyến xe buýt nữa mất hơn một giờ và khi về đến nhà, tôi ngủ thiếp đi.
Giá trị của lao động đến nỗi không lời nói, lời dạy hay lời khuyên nào thuyết phục hơn việc chính chúng ta trải nghiệm nó. Hiểu được giá trị của lao động, con người sẽ trở nên độc lập và tự giác hơn.
Tôi thường xuyên nhận được tin nhắn của các bà mẹ hỏi về kinh nghiệm nuôi dạy 3 đứa con tự lập của họ. Tôi nghĩ cách hiệu quả nhất là căn cứ vào hoàn cảnh thực tế mà điều chỉnh cho phù hợp với thể chất của con.
Trong ký ức của tôi, em trai tôi đã làm những công việc nặng nhọc như kéo nước giếng, chẻ củi và chăn bò/dê. Tôi giặt giũ, quét nhà, nấu ăn, ủi đồ…
Khi cần, tôi và chị em có thể làm việc của nhau, nghĩa là đứa này có thể làm việc của đứa kia, nhưng về cơ bản việc phân công sẽ căn cứ vào thể chất, sức khoẻ và giới tính. Trong gia đình tôi, việc nhà là việc của tất cả mọi người chứ không riêng gì bố và các con “giúp mẹ”.
Sống chung một nhà, mọi người cần có trách nhiệm chia sẻ những công việc phục vụ nhu cầu sinh hoạt của mình.
Từ lúc mang bầu, sinh con, cai sữa… cơ bản là tôi nuôi con theo khoa học/y học phổ thông, cộng với trực giác và cảm xúc của người mẹ. Tôi làm tốt hơn với đứa con tiếp theo, nhờ sự loại bỏ và cân bằng. Tôi nuôi dạy và đối xử với các con một cách trung thực, như bản chất của tôi trong mọi môi trường sống.
Có những lúc công việc khó khăn, tôi nói với con: Mẹ vẫn đủ khả năng lo cho việc học của con, nhưng việc mua sắm quần áo, giải trí… cần phải cân nhắc.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.AI |
Các con tôi cũng vậy thôi. Con trai thứ hai của tôi, mỗi ngày đi từ nhà đến trường bách khoa 2 lần là 90 phút. Tôi bảo mẹ mua cho tôi một chiếc xe máy điện. Con bảo xe đạp điện từ lớp 11 vẫn ổn mà mẹ. Mỗi ngày đi làm về mệt mỏi, tôi đều nói với mẹ rằng mẹ mệt quá, không muốn vào bếp.
Các con ơi, nấu cho mẹ ăn đi, món gì các con cũng nấu được. Thông thường, trẻ sẽ hỏi mẹ thích ăn gì. Kết quả là món nào tôi nấu mẹ cũng thấy ngon.
Tôi không kịch tính hóa những khó khăn trong việc kiếm sống nhưng tôi cũng không tô vẽ nó. Tôi nghĩ trẻ cần biết bản chất thực sự về khả năng của cha mẹ và ở mỗi độ tuổi, trẻ sẽ có ý thức chia sẻ về khả năng của mình.
Diệp Nguyễn
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/day-con-biet-yeu-lao-dong-a1503232.html” name=””]