Làm việc giúp chàng vừa vơi đi nỗi buồn nhớ nàng vừa toát mồ hôi để cơ thể khỏe mạnh. Hơn trăm tuổi nhưng thỉnh thoảng cụ vẫn nấu cơm cho con gái ăn.
Ngày cưới, ông ngoại cứ nắm tay tôi mà dặn: “Con bướng lắm, vợ chồng ăn với nhau, “cơm nguội từ từ” với chồng, không phải vì lấy cháu gái Quảng Ngãi về làm dâu Bến Tre, ông ngoại mới lo dặn dò như thế, mà tình yêu thương của ông trải đều khắp con cháu, xa gần, người lớn cũng như trẻ nhỏ .
Những ngày Tết, anh là người làm bánh chính của cả nhà. Ông pha tương đậu, đường với tỉ lệ chuẩn nhất mà không ai thay thế được. Ở cái tuổi trăm lẻ, mắt đã mờ, tay đã run nhưng chiếc bánh ông gói vẫn chặt, ăn vào lại mập ra.
Ông chia từng lát bánh mì cho con cháu, không để sót ai. Con cháu rất yêu quý, nâng niu bánh chưng của ông nội, cố ngoại… Ông luôn dặn: “Nhớ về thăm ông nội nhé. Ông già rồi”. Lúc đó, tôi thấy anh cười.
Ông Lê Tép đón Tết Nguyên Đán 2023 với bánh chưng thơm ngon |
Tuy mắt mờ nhưng anh vẫn rất minh mẫn. Chỉ cần nghe tiếng các con là ông nhận ra ngay và gọi tên từng đứa. Mỗi lần về, tôi lại sà vào ôm ông, hỏi: “Ông nội có nhớ con không?”. “Tiểu Nam lấy chồng trong Nam chứ biết lấy ai bây giờ?”. – anh nói.
Con cháu đến viếng đông ngày giỗ Tết, ông cũng ngồi vào bàn, con cháu cụng ly bia, rượu nhưng ông vẫn chung thủy với ly… “nước sôi để nguội”. Ngồi chừng nửa tiếng đồng hồ tưởng chừng cũng đủ vui, sau khi gọi tên con cháu, ông lặng lẽ rút về phòng riêng, nơi có chiếc giường quen thuộc.
Chiếc giường chứa đầy nỗi nhớ của ông bà ngoại 80 năm trước, giờ chỉ còn mình ông, nằm thế nào cũng trống trải. “Anh em, bạn bè không còn, giờ cô ấy cũng bỏ tôi sao?” – anh đã khóc khi tiễn cô về với đất cách đây 4 năm.
Dù mấy lần con cái xây lại nhà cửa, chiếc giường, cây ba toong, chiếc gối chăn vẫn êm đềm như lòng ông không thôi nghĩ về bà. Con cháu đề nghị đưa ông đến một cơ ngơi khang trang hơn nhưng ông không ngại.
Anh tên là Lê Tép – ở xã Nghĩa Phú, TP.Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi. Anh sinh năm 1919, hơn cô vài tuổi. Ở cùng xóm, được sánh đôi thì ông bà cũng thích. Tình yêu của cặp đôi được củng cố bởi tình bạn thân thiết bởi họ cùng nhau nuôi giấu quan chức, đào hầm, vận chuyển vũ khí, đưa thư…
Cô còn đi hát cho đội văn nghệ của xã. Mã bảo, anh là kiểu đàn ông “đội vợ lên đầu, trường sinh bất lão”. Con cháu chưa bao giờ nghe ông lớn tiếng với bà. Công việc đồng áng vất vả, thức khuya, dậy sớm, cày ruộng, chăn bò một tay.
Ở tuổi 90, bà đãng trí, tính tình thay đổi như đứa trẻ hờn dỗi, đuổi đánh ông, ngắt lời ông, la hét ngày đêm, thức hay ngủ… Có khi bà đổi chiến thuật, bắt ông ngồi hàng giờ nghe bà hát nhạc cách mạng, nhạc thiếu nhi.
Cô không chịu cho ai đút cơm, chỉ muốn anh “bồi” cho. Mỗi buổi trưa đi ngủ, trong một ngày hè oi bức của miền Trung, ông ngồi trên võng, cầm quạt và hát ru cho bà ngủ. Anh kể: “Bà ngoại tôi hồi trẻ đẹp nhất xã, tóc dài đen nhánh, da trắng như trứng gà, lại nhỏ người nên bà thương lắm”.
Khi cô nhập viện, anh nhất quyết chăm sóc cô, mặc dù con cái anh không cho. Anh bảo: “Em chăm cho mẹ mau khỏe”. Tại bệnh viện, nhìn ông trăm tuổi chăm sóc vợ bệnh tật, ai cũng ngưỡng mộ: “Ước gì cuối đời cũng được chồng yêu thương như vậy”.
Hiện ông đã bị mờ mắt, lãng tai và dần quên nhiều thứ, nhưng vẫn không sao nhãng việc thắp hương, lau dọn bàn thờ cho bà. Có khi anh làm xong, anh làm lại, làm lại… Bọn trẻ không biết vì anh quên hay vì quá nhớ cô. Dù ăn gì thì mâm cơm ngày giỗ bà bao giờ cũng có đĩa cá kho – món ăn dân dã, giản dị mà cả đời ông bà đều thích.
Ông tự hào vì không uống rượu, nhưng ăn thanh đạm với ngô, khoai và nước chè xanh vào buổi sáng; Trưa nào cũng có món cá kho tộ và canh rau ngót nên hơn chục năm qua ông chưa từng phải vào bệnh viện. Mỗi bữa, anh bưng bát cơm bên cạnh, thủ thỉ mời chị sang ăn cùng cho vui.
Tác giả cùng ông ngoại nhân dịp mừng thọ 100 tuổi |
Thời đại 4.0 mà anh vẫn chưa quan tâm đến thiết bị điện tử. Xem TV, anh cảm thấy đau đầu. Điện thoại không nghe được. Nói chuyện trực tiếp, con cháu cũng phải bịt tai “hét” thật to. Ngày xưa anh làm ruộng, nuôi bò, nay anh tiếp tục bón phân cho vườn cho đỡ đau.
Niềm vui của buổi bình minh là anh ôm bó cỏ về cho bò ăn. Rồi đến công chăm sóc luống bí, rau xanh để bổ sung dinh dưỡng mỗi ngày. Khu vườn trước nhà trước đây là sân gạch, biết cụ ham lao động nên con cháu dỡ gạch, để lại đất cho cụ tự do canh tác. Làm việc giúp chàng vừa vơi đi nỗi buồn nhớ nàng vừa toát mồ hôi để cơ thể khỏe mạnh.
Không bó buộc phải ở với con, ông tuyên bố: “10 người con thì con nào cũng là con trai, con trai con gái gì cũng được, miễn là hiếu thảo với cha thì người ấy sống. Còn thuận lợi thì ai ở với ba, ở với ba” . Dì Út không có gia đình riêng nên gánh vác công việc chăm sóc ông ngoại là chính. Còn dì Út thì yếu, trái gió trở trời, dễ ốm, nhiều khi ông nội phải nấu cơm cho dì ăn.
Mọi người trong gia đình thầm mong cụ sẽ có thêm thật nhiều suối nguồn để sống vui khỏe cùng con cháu.
Võ Lâm Phụng Giáo
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/do-san-gach-cho-ngoai-trong-rau-a1496915.html” name=””]