Tôi nhớ ngày xưa tôi đi chân đất nhưng vẫn đi học và luôn nghĩ rằng đôi giày không làm nên giá trị của một con người.
Một hôm về nhà mẹ, tôi đi đôi dép cũ đi trên nền gạch ướt, đi rất cẩn thận nhưng trượt chân ngã. Nhìn lại thì thấy dép chưa có vết cắt nào nhưng đã mòn hết gai dưới đế nên không có độ bám.
Tôi đem chuyện bị ngã kể với mẹ: “Mẹ ơi bỏ đôi dép mòn đi, kẻo trượt chân”. Mẹ tôi nhẹ nhàng bảo: “Con biết dép mòn rồi thì con cẩn thận, nhưng đừng cởi ra kẻo hỏng, hồi đó làm gì có dép mà mang…”.
Nhưng đôi dép của cha tôi là nhanh nhất. Ba tôi thường làm ruộng, lặn lội dưới kinh rạch hay trên xuồng, ít khi đi dép. Ngoài việc rửa chân, bố chỉ đi dép khi đi dự tiệc hoặc thăm bà con họ hàng. Mà bởi lúc đó mẹ chưa bao giờ mua cho bố đôi dép số 45 mà chỉ đi đôi dép số 43 hoặc 44 – lúc nào cũng chật so với đôi chân ngoại cỡ của người đàn ông cao tới 1,85m, nặng gần 80kg.
Ngoài ra, bố tôi còn có đôi ngón chân xòe ra nên dép mủ trôm thời đó rất nhanh hỏng, không rách mũi thì gót bằng. Biết vậy nhưng ba tôi chưa bao giờ tự đặt mua một đôi dép da nào, vì… keo kiệt. Vì vậy, thỉnh thoảng mẹ tôi lại mang giày của hai bố con ra chợ bán cho người thợ đóng giày. Đôi dép đi trong nhà được vá lại nhiều lần, có khi trước bên phải, bên trái rồi ngược lại hoặc vá một vết rách mới. Cho đến khi không vá được nữa, chị mang đi bán đôi dép sờn rách đó.
Khi tôi học lớp sáu, nhà trường yêu cầu tôi không được đi chân đất và mặc quần dài đến trường nên mẹ tôi đã mua cho tôi một đôi dép mới. Hôm đầu mang đến lớp, bạn bè bảo đi dép là… con gái. Tôi ngại quá, giấu đôi dép vào một góc bàn rồi lại đi chân không.
Về đến nhà, tôi kể lại cho mẹ nghe, rồi tỏ ra giận dỗi mẹ sao mua dép mà không xem kỹ. Mẹ tôi buồn, trách tôi nhà khó, mua dép rồi còn đòi. Tôi tủi thân, khóc lóc thảm thiết, thà đi đôi dép cũ rách vá còn hơn không chịu mang về.
Tất cả chúng tôi đều đã tốt nghiệp đại học; Tôi ra trường làm báo, chị gái tôi là giáo viên, anh trai tôi là kỹ sư sinh học. Tôi có thể mua đôi giày mình thích nhưng không bao giờ mua một đôi quá đắt tiền, bởi tôi nhớ ngày xưa tôi còn chân đất đi học, và luôn nghĩ rằng đôi giày không làm nên giá trị của một con người.
Một lần bố tôi lên thành phố chơi, tôi dẫn ông đến một cửa hàng giày, bảo ông thích mẫu nào, rồi nhờ chủ cửa hàng làm cho mẫu đó to hơn 2 số rồi vội vàng về cho kịp. Bố tôi nghe giá thì tỏ ra không bằng lòng, nhưng tôi trấn an: “Một đời bằng ba đời, có một đôi giày cũng không tiếc”. Không lâu sau, thấy chiếc cặp kia đã cũ, tôi đến cửa hàng chọn mẫu khác và đặt thêm ba đôi mới. Dù vậy, bố tôi vẫn chỉ đeo cặp cũ, sợ cặp mới… sờn.
Nhưng rồi cha tôi không đi được nhiều giày, vì những năm sau đó ông bị bệnh nặng, phải cắt ngón chân rồi cưa bỏ cả bàn chân. Cuộc sống của anh trước khi qua đời gắn nhiều với chiếc xe lăn và đôi chân giả.
nguyễn minh hải
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nhung-doi-dep-chua-dut-a1494374.html” name=””]