Tôi không quen thể hiện tình cảm của mình nên chưa bao giờ nói “Con yêu bố”, nhưng tôi biết rằng tất cả trẻ em dù có nói hay không thì lòng biết ơn và tình yêu thương của chúng là vô bờ bến.
Gia đình tôi có 7 anh em nhưng phải nói rằng tôi và bố luôn có một mối quan hệ đặc biệt. Tôi gần gũi với bố hơn các chị em khác. Hồi còn nhỏ, ngày nào trong 3 tháng hè tôi cũng theo bố ra đồng. Trong khi anh làm việc ngoài đồng, tôi ngồi dưới bóng râm, viết vu vơ; Những lúc buồn chán, tôi lội ruộng bắt cua, bắt ốc.
Tôi là đứa trẻ duy nhất thức dậy cùng giờ với bố mẹ mỗi ngày. Trong lúc mẹ pha trà, bố hỏi thăm về việc học của tôi.
Khi tôi lớn lên một chút, các anh chị em tôi đều bỏ học đại học để đi học nghề, chỉ có tôi là người duy nhất theo đuổi ước mơ vào đại học. Tôi bị say xe. Bố không muốn con gái phải bắt xe buýt lên thành phố một mình nên bố đã đồng hành cùng tôi từ lúc thi cho đến khi đến trường.
Nhà tôi cách trường khoảng 60 km, tuần nào bố tôi cũng đưa đón tôi bằng chiếc xe ô tô thời đó. Cảm giác ngồi trên lưng xe máy của bố thật yên tâm, như thể mình chỉ cần học tập thật tốt còn mọi chuyện còn lại để bố lo. Có biết bao kỷ niệm muốn kể, trong khi mẹ lo ăn uống, nghỉ ngơi thì bố lại cho tôi lời khuyên chọn ngành và đưa ra những quyết định lớn.
Mỗi buổi sáng, tác giả và bố thường nói chuyện với nhau |
Khi mới ra trường và vào làm ở công ty đầu tiên, áp lực “người cũ, người mới” khiến tôi stress. Bố nhận thấy sự thay đổi của tôi ngay lập tức. Trong lúc bế tắc, tôi định nghỉ việc nhưng bố tôi đã động viên, nói rằng nếu kiên trì thêm một thời gian nữa tôi cũng sẽ trở thành “người già”, và nếu nghỉ việc thì chưa kể lãng phí thời gian đi xin việc. một công việc, nếu có thể. Nếu tuyển dụng ở nơi khác, tôi sẽ là người mới; Chưa kể sự phân biệt đối xử đôi khi do mặc cảm tự ti của tôi tưởng tượng ra.
Cha khuyên tôi hãy sống có ích, hiền lành và chân thành. Bố bảo nếu thấy điều gì khó giải quyết thì cần phải vượt qua càng sớm càng tốt. Đó cũng là tôn chỉ hành động của tôi cho đến bây giờ. Từ đó tôi học được cách bình tĩnh vượt qua những giông bão trong cuộc đời.
Tôi ngưỡng mộ bố vì biết chờ đợi cơ hội. Anh ấy có tầm nhìn xa và coi mọi quyết định đều là ưu và nhược điểm. Đối với tôi, bố cũng chính là hình mẫu lý tưởng để tôi tìm được tri kỷ của mình lúc bấy giờ.
Sự việc xảy ra khi mẹ tôi qua đời. Quỳ trước linh cữu của mẹ, tôi khóc không chỉ vì thương mẹ mà còn vì thương bố. Ba hốc hác, trông gầy đi rất nhiều và từ đó trở nên im lặng. Từ một người chồng luôn được vợ lo từng bữa ăn, bố tôi choáng váng trước bữa ăn không phải do mẹ nấu.
Nhưng từ đó trở đi, mọi việc trở nên đơn giản. Bố vốn là người rất khó tính nhưng từ khi mẹ mất, bố trở nên hiền lành, dịu dàng và gần gũi với con cháu. Mọi người đều nói đùa rằng bố không còn ai để thể hiện uy quyền của mình vì mẹ luôn chiều chuộng bố rất nhiều.
Nhưng trong thâm tâm, tôi hiểu rằng anh biết ngày anh được ở bên con cháu sẽ không lâu nữa, và chẳng bao lâu nữa anh cũng sẽ ra đi như mẹ anh.
3 năm sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi bắt đầu bệnh tật liên miên, lần nào ông cũng có nguy cơ tử vong. Tôi cũng là người thân thiết nhất với bố vì tôi không sống ở quê chồng mà ở nhà bố mẹ đẻ. Cơn đau tim của bố tôi có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Sau đó, bố gần như phải nằm viện suốt. Nếu bố không chịu ăn uống thì coi như chỉ có mình tôi mới thuyết phục được bố. Mọi người chăm sóc anh đều lắc đầu nhưng khi tôi bước vào thì anh ăn uống rất ngon lành. Có lúc mệt quá tôi ngủ quên, rồi tỉnh dậy thấy bố vẫn đang quạt cho tôi. Các bạn cùng phòng trêu tôi, đó thực sự là sức mạnh tình yêu của một người cha dành cho con gái.
Kể từ khi mất mẹ, hai cha con vẫn trò chuyện với nhau. Tôi thay mẹ nấu nước cho bố và trò chuyện với bố mỗi sáng. Tôi đi làm, anh ở nhà loay hoay với mấy cây cảnh tôi trồng, chờ đến chiều đợi con như ngày xưa tôi đợi bố đi đồng về, với mấy con cá treo lủng lẳng trên bờ. đầu cán cuốc để cải thiện bữa tối.
Mỗi ngày tôi về muộn vì việc gì đó, anh ấy đều nhờ người gọi điện. Mỗi lần tôi đi xa nhà vài ngày, bố luôn chờ đợi. Biết vậy nên mỗi lần về nhà, tôi đều chạy đi tìm bố, chỉ để nói: “Bố ơi, con về rồi”. Chỉ khi đó bố mới được yên nghỉ. Rồi sáng sớm mai con sẽ pha trà cho bố, hai bố con có khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa trong ngày.
Bố kể chuyện xưa và nay, tôi kể cho bố nghe dự định của mình và xin lời khuyên. Với tôi, bố vẫn là thần tượng của một người đàn ông mạnh mẽ, luôn đưa ra những quyết định sáng suốt. Còn bố, tôi vẫn là cô bé hàng ngày theo bố đi gặt lúa.
Bố tôi thường gọi con gái mình là “con yêu”. Bố kể, con gái phụ thuộc vào bố nên ông luôn nghĩ đến việc sống sao cho con gái có thể dựa vào bố. Quả thực, cuộc sống của hai chị em tôi luôn may mắn nhờ sự hỗ trợ về vật chất và tinh thần của bố.
Tôi không quen thể hiện tình cảm của mình nên chưa bao giờ nói “Con yêu bố”, nhưng tôi biết rằng tất cả trẻ em dù có nói hay không thì lòng biết ơn và tình yêu thương của chúng là vô bờ bến. Đối với con trai, bố dạy dỗ nghiêm khắc nhưng đối với con gái, ông luôn dịu dàng, che chở.
Giờ đây tôi không còn mẹ nữa, chỉ có tình yêu của bố đã thắp sáng tôi. Bố là ngọn đuốc soi đường cho con.
Kim Loan
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/du-con-chua-bao-gio-noi-con-thuong-ba-a1504996.html” name=””]