Những cái ôm ấy không chỉ thắt chặt tình cảm, sự gần gũi, thân thiết mà còn có thể là những kỉ niệm khó quên.
Hình minh họa |
Có hôm, con gái tôi đi học về, ríu rít: “Để mẹ ôm một cái nhé!”. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại muốn ôm bố mẹ?”. Cô cho biết: “Em tham gia thử thách với các bạn là về nhà phải ôm bố mẹ”. Tôi và vợ cùng cười. Khi ấy cô học lớp mười một, còn thơ ngây.
Nếu nó không ngây thơ thì nó sẽ nhận lời thách thức, nhưng nếu bạn nói dối, bạn đã làm điều đó, chắc chắn bạn không biết.
Mỗi khi đi làm về hoặc đi làm về muộn, tôi thường gọi con: “Con gái mẹ đâu, xuống ôm mẹ một cái nào”. Các con tôi thường ở phòng riêng trên gác, nhiều khi thấy bố về, chúng chỉ mở cửa và nói “con chào bố”. Tôi phải gọi năm lần bảy lượt mới có người xuống để tôi ôm lấy rồi vội vàng quay lên lầu…
Thảo nào khi còn nhỏ, đứa nào cũng giang rộng vòng tay và hét: “Ôi, ôm, bế đi bố!”. Giờ đây, những dịp thật đặc biệt, chúng chỉ được bố ôm vào lòng, như cô bé ngày trước khi đi tuyển sinh vào lớp 10 hay khi biết điểm thi và yên tâm đỗ nguyện vọng 1… đã tặng bố. một cái ôm trong một thời gian. không nao núng.
Tôi ý thức được rằng, có những cái ôm, nếu không “tranh thủ” sẽ không có nhiều cơ hội. Như hồi ba tôi còn sống, tôi thường ôm ba, gọi các con lại mà nói: “Nhìn ba/chú ôm ông kìa”.
Một đứa trẻ cười: “Chú Hai bây giờ già rồi mà còn ôm ông nội”. Tôi phản đối: “Chú Hai già rồi mà nội còn lớn hơn”.
Tôi không giải thích được cho các con hiểu rằng cái ôm đó có ý nghĩa với cả tôi và bố, từ đó muốn “ra tay” cho chúng. Tôi cũng có lúc ôm mẹ và xin các em chụp ảnh. Thực tế, số lần ôm chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Đôi khi tôi nghĩ, có phải chúng ta nghĩ nhiều hơn và làm nhiều hơn cho các nữ tu của chúng ta hơn những người thân yêu của chúng ta? Giống như vào đầu ngày, chúng ta chúc buổi sáng tốt lành cho nhiều người bên ngoài nhưng với những người thân trong gia đình, phải không?
Chúng ta có thích nói chuyện với người khác hơn là nói chuyện với anh chị em, ngay cả vợ chồng không? Chúng ta có nắm tay và ôm chặt với người khác hơn là với con cái, vợ chồng, cha mẹ của chúng ta không?
Tôi nhớ, khi cha tôi còn sống, ông thường thể hiện tình cảm của mình bằng những cái ôm ấm áp – một điều khá đặc biệt so với những người nông dân khác như ông. Giống như đến thăm ông Sui, ông thường ôm khi gặp ông và chào ông khi ông trở về, điều này hầu như luôn luôn như vậy. Khi về quê, gặp cháu ngoại hay gặp những người anh yêu quý, ông cũng ôm chặt lấy ông.
Tôi hiểu, cái ôm ấy là cách thể hiện tình cảm chân thành, sâu sắc nhưng anh không nhiều lời hoa mỹ và cũng rất thẳng thắn. Có lẽ vì thế mà khi bố tôi mất, không chỉ trong gia đình tôi mà rất nhiều bạn bè, người thân ai cũng nhớ đến và thương tiếc ông.
Tôi nhớ khi tôi bị thủy đậu, khi tôi sắp tốt nghiệp đại học, tôi bị sẹo; Bố ôm tôi, rồi xoa lưng tôi, tỏ vẻ rất thông cảm. Còn với các cháu, ông thường thể hiện tình cảm bằng những cái ôm, cái vỗ về đầy trìu mến.
Hình ảnh minh họa – Jcomp |
Từng có phong trào “Free Hugs” thịnh hành ở nhiều nước và lan sang Việt Nam, được khá nhiều người hưởng ứng. Ý nghĩa nhân văn của phong trào ấy được thể hiện rõ nét, với những cái ôm có thể xoa dịu nỗi đau, chữa lành vết thương tình cảm, giúp gắn kết những con người xa lạ với nhau hơn trên tinh thần sẻ chia, động viên và khích lệ. nhau nhiều hơn.
Bất chấp những biến dạng của nó, nhìn chung, phong trào đã dạy cho nhiều người về giá trị của những cái ôm và thúc đẩy nhiều người quan tâm đến người khác nhiều hơn.
Vì vậy, đừng quên trao những cái ôm cho những người thân yêu của chúng ta. Những cái ôm ấy không chỉ thắt chặt tình cảm, sự gần gũi, thân thiết mà còn có thể là kỷ niệm khó quên, nhất là khi những người trong cuộc đã mất thì cái ôm ấy là biểu hiện của tình cảm. hơi ấm còn lại nơi người ở.
Ngô Đông Vũ
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/dung-quen-nhung-cai-om-a1498504.html” name=””]