Ngày hôm đó, tôi đã có thể chụp bức ảnh đầu tiên và duy nhất với cô ấy, trước hiên nhà cô ấy.
Bức ảnh duy nhất tôi chụp cùng cô giáo chủ nhiệm lớp 4 sau bao năm xa cách (ảnh chụp năm 2000) |
Chúng tôi luôn đầy những bức ảnh chụp với gia đình và bạn bè. Nhưng với thầy già, ít người có nhiều ảnh kỷ niệm.
Khi còn là sinh viên, máy ảnh còn hạn chế, kỹ thuật chụp ảnh chưa phát triển và hiện đại, việc chụp ảnh lưu niệm vào dịp cuối năm học hay ngày lễ khai giảng chưa phổ biến như bây giờ. Thời đó, được chụp ảnh chung là một điều xa xỉ, “ước mơ”.
Suốt những năm đi học, tôi rất ít chụp ảnh với thầy cô, đặc biệt là cô giáo tiểu học. Trong khi các thầy cô ở bậc học đầu đời này luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi. Họ như cha mẹ thứ hai, dạy từng con chữ đầu tiên, từng nét vẽ đầu đời…
Có lẽ tôi và các bạn cùng lớp thật may mắn khi được trải qua thời tiểu học với những cô giáo nhân hậu, coi học sinh như con ruột, uốn nắn từng chút một bằng sự dịu dàng, yêu thương. .
Trong cuốn album ảnh cũ của gia đình, tôi luôn giữ bức ảnh duy nhất tôi chụp với cô giáo cũ – cô giáo chủ nhiệm năm lớp 4. Đây là cô giáo đã để lại ấn tượng và tình cảm nhất trong tôi suốt thời đi học. sinh ra.
Năm ấy cô chủ nhiệm lớp tôi cho đến đầu học kỳ 2 thì cô nói chia tay. Do vướng bận gia đình nên cô không thể tiếp tục đi dạy. Chia tay những gương mặt học trò thân yêu có lẽ là điều khiến cô day dứt nhất. Tôi vẫn nhớ buổi học cuối cùng của cô ấy, cô ấy chỉ ngồi lặng lẽ, khóc suốt buổi.
Chúng tôi không hiểu sao hôm nay cô hướng dẫn nhiều như vậy, từng việc một. Nào là ngoan, chăm chỉ, nghe lời thầy cô, ít quậy phá trong lớp… Cuối buổi, cô giới thiệu cô giáo chủ nhiệm mới, chúng tôi rất ngạc nhiên.
Cô ấy nghỉ học, chúng tôi thất vọng vì ai cũng yêu quý cô ấy. Những buổi học sau đó không còn sôi nổi như trước. Các cậu bé trở nên bướng bỉnh và bướng bỉnh hơn. Nhưng rồi năm học trôi qua, đứa nào đứa nấy vào lớp. Rồi chúng tôi cũng lớn lên, thay lớp, học thêm nhiều thầy cô khác. Nhưng trong tâm trí tôi, khuôn mặt dịu dàng, dáng đi nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp… không bao giờ phai mờ.
Sau nhiều năm, khi tôi tốt nghiệp lớp 12 cũng là lúc nghe tin cô về dạy học. Cô được phân công đến một trường tiểu học khác. Tôi và lớp trưởng cũ rủ nhau đi tìm nhà cô.
Khi gặp lại, sau những phút bỡ ngỡ, chị mừng rỡ nhận ra chúng tôi. Tôi đã rất hạnh phúc mà tôi gần như đã khóc. Cô đã dạy biết bao thế hệ học trò nhưng cô vẫn nhớ rõ tên chúng tôi.
Ngày hôm đó, tôi đã có thể chụp bức ảnh đầu tiên và duy nhất với cô ấy, trước cửa nhà cô ấy. Không lâu sau, ngôi nhà cô ở bị phá bỏ. Hồi đó, chúng tôi không có điện thoại. Tôi đã mất cô ấy kể từ đó.
Giờ đây, sau 23 năm, mỗi lần nhìn lại tấm ảnh quý giá này, tôi luôn cầu nguyện cho mẹ vẫn bình yên, vui vẻ và hạnh phúc. Biết đâu, nhờ duyên lành nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau…
Tác giả: Mộc Anh
Năm sinh: 1983
Nghề nghiệp: Lao động tự do
Nơi ở hiện nay: Thủ Đức, TP.HCM
Mời các bạn viết và gửi ảnh quý tham gia cuộc thi “Những bức ảnh trong cuộc sống” do Báo Phụ Nữ TP.HCM tổ chức. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100 trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải ba: Mỗi giải 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 Giải khuyến khích: Mỗi giải 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ Tác phẩm được bình chọn nhiều nhất (dựa trên lượt chia sẻ từ fanpage Báo Phụ Nữ TP.HCM mỗi tháng): mỗi giải 1 máy in Canon G1010, trị giá 3.500.000 đồng. Thể lệ cuộc thi vui lòng xem tại đây |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-album-cua-toi-chi-co-mot -buc-hinh-voi-co-Giao-a1495384.html” name=””]