Vì nhiều lý do, không có hình ảnh gia đình trong nhà của tôi. Sau khi cha tôi qua đời, tôi rất tiếc vì không thể chụp ảnh với ông. Những gì tôi có về cha là một chút kỷ niệm đẹp góp nhặt trong tình yêu thương vô bờ bến.
Ngày ấy, mẹ tôi ngược xuôi với gánh nặng trên vai ở thành phố, chỉ có bố và tôi cùng nhau trải qua những thăng trầm của tuổi thơ. Năm 6 tuổi, tôi nghịch ngợm nên bị phỏng vào bụng. Hàng ngày ba chăm sóc, bôi thuốc mỡ cho vết bỏng mau lành. Khi tôi bị thủy đậu hay sốt, bố tôi thức đêm quạt cho tôi ngủ.
Chén thuốc bắc tôi uống đã hết bệnh nhờ giờ canh lửa của cha tôi.
Khi tôi thi trượt hay những mối tình tan vỡ, tôi chỉ biết ôm gối khóc một mình, không có một người má bên cạnh để than thở. Những lúc như vậy, bố thường tới lui, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Con đừng khóc, thua keo này ta bày keo khác”.
Những buổi chiều mưa tan học, bố đón tôi trên chiếc xe đạp của bố. Tôi ngồi phía sau, tựa vào lưng bố, nép mình trong chiếc áo mưa cánh dơi, hệt như chú gà con nép vào cánh gà mẹ.
Khi đủ sức tung cánh, tôi xa nhà vào Nam tìm bầu trời tương lai. Bỗng một đêm, lần đầu tiên cha tôi nói yêu tôi. Tôi không biết đó là lần cuối cùng. Đã nhiều lần tôi uất ức nghĩ rằng bố không thương mình. Cha tôi không bao giờ ôm tôi âu yếm như bao người cha khác.
Bạn phải đợi cho đến khi bạn sắp chia tay, trước khi bạn nói những lời quan trọng nhất. Có lẽ, mọi người cha trên đời này đều dùng hành động để thể hiện tình yêu thương khó diễn tả thành lời. Cho đến khi tôi hiểu ra điều đơn giản ấy, thì còn đâu nữa, cha tôi…
Tôi cứ nghĩ bố sẽ ở đó đợi tôi về, nhưng bố đã ra đi. Ngày chia tay cha, tôi rất muốn thực hiện lời hứa với ông là sẽ không khóc. Nhưng con gái út của bố – tôi – đã bật khóc vì đau. Chỉ là, không còn ai quan tâm, an ủi tôi nữa.
Hôm nọ, khi đang lục lại những tài liệu cũ, tôi chợt tìm thấy một bức ảnh cắm trại hồi tôi học lớp ba. Trong khung hình cũ, tôi nhỏ bé, cười rạng rỡ bên cạnh bạn bè. Đằng sau chúng tôi là cổng trại đầy màu sắc và ở đằng xa… cha tôi đang đứng đó.
Bất ngờ quá lớn. Hóa ra tôi đã từng xuất hiện cùng ba trong một bức hình, dù trong tấm ảnh quý giá ấy, ba tôi chỉ vô tình lọt vào ống kính, phải nhìn kỹ mới nhận ra.
Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã gần 20 năm. Nếu được quay lại khoảnh khắc đó, khi cha tôi đang mải miết chặt tre làm lán trại, dù ngón tay cái của tôi khá đau, tôi sẽ nói lời xin lỗi ông.
Những bức ảnh cũ làm tôi rất vui. Cha tôi luôn ở phía sau mọi niềm vui và nỗi buồn của tôi khi tôi còn nhỏ. Mai này, dù sau này con có trải qua bao nhiêu chặng đường, không có bố ở phía sau cổ vũ hay tự hào nhưng con hãy tự hứa với lòng mình sẽ luôn cố gắng trở thành người tốt như bố hằng mong muốn.
Tôi không tin có kiếp sau, nhưng nếu có, tôi vẫn muốn làm con gái của cha tôi; để con được ở bên cha mỗi ngày, thì thầm ngàn lần “Con yêu cha nhiều lắm”, nhiều hơn tất cả những lời con chưa kịp nói trong đời.
Tác giả: Mộc Yên (Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng)
Mời các bạn viết và gửi ảnh quý tham dự cuộc thi “Những bức ảnh trong cuộc sống” do Báo Phụ Nữ TP.HCM tổ chức. Bài dự thi xin gửi về: – Tòa soạn Báo Phụ Nữ TP.HCM, 311 Điện Biên Phủ, Q.3, TP.HCM. Bên ngoài phong bì ghi rõ: “Ảnh dự thi cuộc đời”. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100 trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải ba: Mỗi giải 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 Giải khuyến khích: Mỗi giải 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ dành cho tác phẩm được bình chọn nhiều nhất ( dựa trên lượt like và share trên fanpage Báo Phụ Nữ TP.HCM và website Báo Phụ Nữ TP.HCM hàng tháng). Mỗi giải 1 máy in Canon G1010, trị giá 3.500.000đ. Thể lệ cuộc thi vui lòng xem tại đây |
![]() |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-de-con-duoc-thu-thi-thuong-ba-nhieu-lam-a1497115.html” name=””]