Nếu bạn muốn trở thành tiền vệ, trước tiên bạn phải đứng lên vì chính mình; Vì làm sao bạn có thể động viên và giúp đỡ người khác khi chính bạn đang gặp khó khăn?
Tôi ra trường, đi làm vài nơi, yêu rồi cưới khi có bầu. 4 năm tôi vừa làm mẹ, vừa phải quán xuyến công việc ở cơ quan. Nhiều hôm kiệt sức bị sếp mắng, nhà cửa bừa bộn, tôi nghĩ “mình cần mẹ hơn, mình phải làm việc cả đời” rồi quyết định nghỉ việc.
Tôi nghĩ việc còn lại là lo cơm nước, quán xuyến mọi việc trong nhà để chồng yên tâm phấn đấu. Vì vậy, ngay cả khi chồng tôi không đồng ý với việc tôi bỏ thuốc lá, tôi cũng không quan tâm. Tôi tuyên bố: “Mày ra ngoài kiếm tiền đi, mọi việc trong nhà tao lo hết. Rồi bạn sẽ thấy.”
Nhưng chồng tôi chỉ nhìn thấy một người phụ nữ đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch. Chồng về muộn, tôi giận. Tôi ốm, tôi giận. Không có thời gian cho bản thân, tôi tức giận.
Hình ảnh minh họa – Jcomp |
Bên cạnh có cô hàng xóm được học bổng du học Úc đem chồng theo như người nhà. Khi trở về, cô làm trưởng phòng trong một công ty kiểm toán. Chồng chị đã nhiều năm thay đổi công việc, thu nhập không ổn định. Bà vẫn là “đầu tàu” kéo cả gia đình tiến lên.
Cô mở công ty. Anh trở thành người hỗ trợ chị trong công việc, chiều chạy về nhà lo cơm nước cho các con. Trong 2 năm họ mua thêm 1 căn hộ, 1 ô tô, con cái học trường quốc tế.
Tôi băn khoăn: “Vậy giữa anh và em – một người đi làm, một người ở nhà – ai là hậu phương tốt hơn?”.
Chồng tôi vất vả và luôn bị áp lực về tiền bạc như thế nào khi tôi cố giả vờ rằng mình “không cần nhiều tiền”. Tôi không hiểu rằng chính sự thất thường, không ổn định, đôi lần nửa vời của tôi đã khiến anh mệt mỏi.
“Thôi kệ, nghỉ ngơi cho khỏe đi làm tiếp” – tôi nghĩ mỗi khi nghỉ việc là biểu hiện của sự vô trách nhiệm trong gia đình. Ở nhà không có nghĩa là đứng sau hậu trường. Ở hậu trường, dù đi làm hàng xóm hay ở nhà nội trợ, chị luôn biết vun vén cho chồng con. Và nếu bạn muốn trở thành tiền vệ, trước tiên bạn phải đứng lên vì chính mình; Vì làm sao bạn có thể động viên và giúp đỡ người khác khi chính bạn đang gặp khó khăn?
Trong nhiều năm, khi anh ấy ốm, tôi nói rằng tôi phải chăm sóc anh ấy. Khi em bé khỏe mạnh, tôi nói mình cần thời gian để cân bằng hoặc suy nghĩ thấu đáo hơn trước một lựa chọn. Vì vậy, tôi đã làm gì với cuộc sống của tôi?
Tôi đã có một cuộc trò chuyện sâu sắc với chồng tôi về tất cả những điều mới mẻ đã xảy ra. Sau đó tôi không đi làm mà hàng ngày ở nhà đắm mình vào viết lách theo sở thích và khả năng của mình. Vào những ngày chán nản và muốn bỏ cuộc, tôi làm mọi cách để có thể làm việc. Tôi học thêm nhiều điều mới, đọc nhiều sách hơn, thấy mình hôm nay tốt hơn hôm qua.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – PressFoto |
Tôi và vợ thảo luận về thời sự, tâm lý con người và những cuốn sách hay. Buổi chiều tôi thuê giúp việc theo giờ nên có nhiều thời gian chạy bộ, thỉnh thoảng uống cà phê với chồng.
Chồng nói về áp lực, tôi sẵn sàng cùng anh ấy xem xét lại chứ không phán xét. Chồng tôi vẫn đang cố gắng, số dư trong tài khoản còn ít, cơ hội xung quanh mờ mịt, tôi lại thấy hy vọng ở anh.
Xem ra, cần phải hiểu chính mình, đứng vững, sau lưng mới có thể làm được.
Vui mừng
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/vung-vang-moi-duoc-lam-hau-phuong-a1494018.html” name=””]