Yêu là để cho cha mẹ được tự do và hạnh phúc. Con cháu sống tốt và độc lập, đây mới là cách báo hiếu thực sự có ý nghĩa.
Trong bữa tối, chị dâu tôi gay gắt với mẹ tôi và trách bà ngoại không ở nhà chăm cháu. Anh trai làm lái xe đường dài, chị dâu quần quật suốt ngày ở xưởng may, hai đứa con sinh đôi hai tuổi phải đi trông trẻ, mỗi tháng tốn vài triệu lừa.
Ở quê tôi, hầu như tất cả trẻ em đều đi học mẫu giáo ở độ tuổi 4 hoặc 5 tuổi, trong khi những đứa trẻ nhỏ hơn được giao cho ông bà hoặc ông cố trông nom. Có rất nhiều câu chuyện tranh cãi giữa mẹ chồng nàng dâu do sự khác biệt quan điểm trong cách nuôi dạy con cái của hai thế hệ khác nhau. Bà nội chiều em, chiều em ăn đồ ngọt cho thỏa thích, bỏ bữa chính mặc cho mẹ em nhõng nhẽo.
Hình ảnh minh họa – Freepik |
Mỗi bữa ăn, mặt mẹ cháu nghiêm nghị, bà bế cháu đi khắp xóm, năn nỉ xin đút từng thìa thức ăn. Cháu ở với ngoại, buổi trưa cháu không phải ngủ, cháu không nhớ rửa tay trước khi ăn. Khi mẹ dạy tôi, tôi giấu mặt sau lưng mẹ. Chị thấy anh vật vã, khóc mãi mà không ai an ủi, còn trách chị vô tâm.
Nhưng đây là gia đình hàng xóm, còn của tôi thì khác. Thuở nhỏ, mẹ bỏ học đi bán hàng nuôi đàn em, sau này lấy chồng, mẹ vất vả cả đời tần tảo nuôi con khôn lớn. Tình mẹ dành cho con bao la như trời biển, nhưng mẹ lại không biết thể hiện.
Đối với mẹ, chỉ cần con ăn ngoan, ngủ yên, học giỏi, đó là yêu thương. Mẹ sẵn sàng thức khuya khâu mấy bộ quần áo để kiếm thêm tiền đóng học phí hay dậy sớm nấu bữa cơm nóng hổi cho con ăn sáng đến trường. Nhưng người mẹ tuyệt đối không ôm hôn hay nói lời yêu thương với con cháu.
Chỉ đến khi anh Hải lấy vợ, tôi tốt nghiệp đại học đi làm, mẹ mới được thảnh thơi đôi chút. Mẹ thường đến ngôi chùa gần nhà từ sớm và tối mịt mới về. Có lần tôi hỏi ở chùa rằng mẹ tôi thích lắm. Mẹ chỉ cười và nói có thứ mẹ cần.
Những ngày lễ tết hay ngày rằm, mồng một, mẹ tôi nấu cơm chay giúp nhà chùa thết đãi Phật tử. Bình thường, mẹ tôi quét lá rụng ngoài vườn, lau bàn thờ từ lư hương. Khi rảnh rỗi, anh nghe nhà sư tụng kinh hoặc trò chuyện với những người bạn cũ cùng làm việc thiện. Ở chùa giúp tâm mẹ thanh tịnh, lòng mẹ an vui.
Chị dâu tiếp tục đổ lỗi cho mẹ, cả đời siêng năng, chuyện con cái sao nhãng. Anh rất mong em hiểu rằng ai sinh ra cũng phải tự lo cho mình. Có người theo con hàng chục năm, đến khi có hạnh phúc riêng thì lại mất đi động lực, mục tiêu sống. Thế là họ phải bấu víu vào cảm xúc của con mình để đi qua những năm tháng cuối đời. Hoặc có người tiếp tục làm phúc cho cháu, chăm sóc cháu để con cháu có đủ thời gian tập trung vào công việc. Nhưng không nên quy điều này thành trách nhiệm hay gánh nặng đặt lên vai cha mẹ già.
Hình ảnh minh họa – Jcomp |
Mẹ tôi không biết kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, nhưng không phải vì mẹ không yêu tôi. Chỉ là, cả cuộc đời mẹ sống vì anh chị em tôi, đã đến lúc mẹ nên dành thời gian cho mình. Tôi may mắn là mẹ tôi đã tìm được niềm vui cho riêng mình và chọn cách sống đó. Thay vì quanh quẩn trong nhà trông cháu, trông nhà, đợi con đi làm, đợi con đi học về, thì mẹ lại ra ngoài gặp gỡ bạn bè, thăm thú này nọ, làm những gì mẹ thích. .
Yêu là để cho cha mẹ được tự do và hạnh phúc. Con cháu sống tốt và độc lập, đây mới là cách báo hiếu thực sự có ý nghĩa. Khi cha mẹ đã về bên kia cuộc đời, chúng ta sẽ bước vào hành trình nuôi dạy con cái mà cha mẹ đã trải qua. Khi thời gian của chúng ta quan trọng, thời gian của cha mẹ chúng ta giờ đây quý giá hơn bao giờ hết.
Mộc Yên
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/de-me-duoc-chon-cach-song-cho-minh-a1492387.html” name=””]