Mỗi lần nhìn ảnh, tôi lại nhớ bố và cảm thấy nhẹ nhõm vì đã trút được cơn giận để được gần gũi ông hơn trong những năm cuối đời.
Từ khi biết chữ, tôi luôn bị ám ảnh bởi giấy khai sinh của mình. Tên cha có hai chữ: “vô danh”. Tôi luôn bị lũ trẻ hàng xóm và bạn bè trêu chọc: “Đồ khốn nạn”. Những lúc như thế, tôi chỉ biết ngồi dưới tán cây sò già mà khóc.
Năm 14 tuổi, tôi gặp người đàn ông mà tôi “phải” gọi là bố. Điều mà những đứa trẻ khác coi là bình thường lại vô cùng kỳ diệu đối với tôi. Bố về nhà dự đám tang một người họ hàng, chỉ kịp liếc nhanh đã nhận ra mặt tôi rồi bỏ đi, lạnh lùng ra đi.
Khi bước vào cấp hai, tôi dần hiểu được những điều của người lớn. Khi về nhà, bố tôi quen mẹ tôi. Khi biết mẹ tôi có thai, anh ấy không đến thăm nữa. Lúc đó, mẹ tôi mới biết bố tôi đã lấy vợ và không còn gặp ông nữa.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, hoàn cảnh nghèo khó đã đẩy tôi ra khỏi giấc mơ dạy học. Một người họ hàng xúi giục: “Có nên vào Sài Gòn nhờ bố giúp không?”. Tôi suy nghĩ nhiều đêm và quyết định đánh cược với số phận một lần. Lần theo địa chỉ, tôi tìm được nơi làm việc của bố tôi. Nhìn tôi, bố tôi như đang cố nhớ lại tôi là ai, rồi cúi đầu lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. Tôi nhanh chóng trình bày mong muốn của mình và mong bố sẽ hỗ trợ tôi ban đầu khi thi đại học, sau đó tôi sẽ lo liệu cho bản thân. Bố tôi im lặng vài phút, chắc là để cân nhắc, rồi nói một câu cay đắng hơn: “Thôi, con tự lo đi”. Tôi nghẹn họng và bước ra khỏi văn phòng của cha tôi.
Hôm đó Sài Gòn mưa. Tôi lang thang khắp Sài Gòn làm đủ mọi nghề để kiếm sống và thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại bố nữa.
Bức ảnh duy nhất của tác giả và bố, chụp bằng chiếc điện thoại cũ |
Khi về hưu, bố tôi có nhiều thời gian về quê thăm mộ ông bà và dự tiệc.
14 năm trước, mẹ tôi sống một mình và thường xuyên đau ốm nên tôi theo mẹ về nhà. Thỉnh thoảng, hai cha con tình cờ gặp nhau ở đâu đó, dịp Tết hay giỗ, bố lại đến hỏi tôi vài câu: “Mẹ con thế nào?”, “Công việc thế nào?”, không mấy quan tâm. , nhưng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau đó bố tôi lâm bệnh. Biến chứng từ bệnh tiểu đường chuyển thành suy thận mãn tính, bố tôi trở về nhà thường xuyên hơn và dường như ông muốn được gần gũi tôi hơn.
Dần dần, mỗi lần anh trở về nhà, bố lại gọi tôi ra bến xe đón anh, đưa anh đi thăm mộ ông bà nội, thăm họ hàng nội. Thú thật, lúc đó tôi đã làm theo lời cha dạy theo sự sai khiến của lý trí, nhưng tôi cũng không đủ độ lượng để quên đi những cay đắng cha đã ban cho mình.
Bệnh của bố ngày càng nặng, mỗi tuần bố phải chạy thận 3 lần, bố không thể đi lại, thanh quản bị liệt, giọng nói giờ chỉ còn là tiếng gió. Mẹ bảo: “Nào con, hãy buông bỏ những gì con có thể, buông bỏ đi, nó sẽ khiến tâm hồn con nhẹ nhõm hơn!”. Vì thế, hàng tháng tôi bắt xe buýt từ Bến Tre vào Sài Gòn thăm bố.
Mỗi lần nhìn thấy tôi, bố đều ôm tôi mà khóc. Trong cơn gió thanh quản không còn hoạt động của tôi, tôi không biết bố tôi đã nói gì, tôi chỉ biết rằng những giọt nước mắt của ông đã làm mềm lòng tôi, quá khứ đau thương của tôi cũng trôi theo những giọt nước mắt. những đôi mắt.
Bố đã mất cách đây 5 năm. Tôi vẫn còn giữ tấm ảnh duy nhất chụp với bố cách đây 2 năm. Bức ảnh chụp bằng chiếc điện thoại cũ không rõ nét nhưng hình ảnh bố ngày ấy vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Tôi vẫn nhớ lúc đó anh đã khóc.
Mỗi lần nhìn ảnh, tôi lại nhớ bố và cảm thấy nhẹ nhõm vì đã trút được cơn giận để được gần gũi ông hơn trong những năm cuối đời.
Dao Ngoc Vinh (Ben Tre)
Mời các bạn viết và gửi những bức ảnh quý giá của mình tham dự cuộc thi Ảnh Đời Sống do Báo Phụ Nữ Thành Phố Hồ Chí Minh tổ chức. Các bài dự thi xin vui lòng gửi về: – Tòa soạn Báo Phụ nữ Thành phố Hồ Chí Minh, 311 Điện Biên Phủ, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh. Bên ngoài phong bì ghi rõ: “Ảnh trong cuộc thi dự thi”. – Hoặc email: nhungbucanhtrongdoi@baophunu.org.vn. Tiêu đề ghi rõ: “Những bức ảnh trong cuộc thi dự thi”. Cơ cấu giải thưởng: – 1 Giải Nhất: 1 máy ảnh Canon Eos R100 trị giá 22.000.000 + 10.000.000 VNĐ tiền mặt. – 1 Giải Nhì: 1 máy ảnh Canon PowerShot V10 trị giá 16.000.000 + 5.000.000 VNĐ tiền mặt. – 2 Giải Ba: Mỗi giải trị giá 3.000.000 đồng tiền mặt. – 3 giải Khuyến khích: Mỗi giải trị giá 2.000.000 đồng tiền mặt. – 6 giải phụ cho tác phẩm được bình chọn nhiều nhất ( dựa trên lượt like và share trên trang Báo Phụ nữ TP.HCM và trên website Báo Phụ nữ TP.HCM mỗi tháng). Mỗi giải là 1 máy in Canon G1010 trị giá 3.500.000đ. Vui lòng xem thể lệ cuộc thi tại đây |
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bai-du-thi-nhung-buc-anh-trong-doi-toi-van-nho-luc-do-cha -da-khoc-a1506599.html” name=””]