Dù nơi đây đã khang trang hơn trước nhưng đôi khi tôi vẫn nhớ hồ xưa. Không thể đếm được có bao nhiêu kỷ niệm đẹp.
Sau nhà tôi có một cái hồ khá rộng, chiếm 2/3 diện tích khu dân cư. Khi tôi còn nhỏ, cha tôi đã xây một cây cầu gỗ trên hồ, để thỉnh thoảng cả nhà ra ngoài vào buổi chiều mát hoặc ban đêm để hóng gió.
Tôi thích nằm trên mặt cầu, khi thì ngước nhìn trăng sao, khi thì nằm sấp, chúi đầu sát mặt nước. Nhân lúc bố mẹ đi vắng, em và đám bạn trong xóm rủ nhau nhảy cầu cho mát. Hồ khá sâu đối với trẻ em nên bố mẹ tôi nghiêm cấm bơi khi người lớn không có nhà. Nhiều khi về, bố mẹ nài nỉ, chúng tôi phủ nhận, dù vẫn không giải thích được vì sao nước hồ lại đục.
Ban đầu, gia đình tôi không trồng gì trong hồ. Đó là vùng nước tự nhiên, chỉ có hoa súng và các loài cá hoang dã sinh sống. Mùa thu, bông súng trắng và bông súng tím duyên dáng khoe sắc. Ong bướm, chuồn chuồn bay lượn bên khóm hoa. Nước trong xanh đến mức bạn có thể nhìn thấy mọi thứ dưới đáy hồ.
![]() |
(Hình minh họa) |
Chúng tôi nằm ngắm đàn cá lóc, cá rô luồn lách để săn mồi hay có khi chúng kéo cả đàn đi chơi giữa những khóm hoa. Thế giới dưới nước sôi động và phong phú như một đoạn độc thoại dài. Tuổi thơ tôi là những câu chuyện có thật như thế.
Thú vị nhất là được xem những chú rắn luồn lách trong hồ. Tôi không biết tại sao hồ của tôi có rất nhiều rắn. Bố tôi bảo đó là môi trường tự nhiên, nhiều hoa súng và cá – nơi trú ẩn tốt, thức ăn ngon nên chúng thích “an cư lạc nghiệp”.
Rắn đến ở và đẻ con. Bố cho tôi xem con rắn, khi trưởng thành nó chỉ bằng ngón tay cái và dài khoảng 2 tấc. Hoa súng to, mập nhưng thân lại lùn, chỉ dài hơn nửa mét. Thân hình lớn nhất là rắn nước, dài gấp đôi hai loài nhỏ còn lại.
Rắn luôn bò xuống đáy hồ. Chúng di chuyển khá nhanh. Những con rắn nhỏ có vẻ “tôn trọng” những con lớn hơn. Chúng thường dạt sang một bên, nhường chỗ cho những con rắn lớn. Tôi và bạn bè của tôi không sợ rắn trong hồ. Bố tôi nói rắn hiền, không độc. Nếu chẳng may bị chúng cắn thì chỉ đau và chảy máu một chút.
Đôi khi tôi đào đất, bắt sâu làm mồi. Câu cá ở hồ cũng thú vị. Muốn câu cá sặc, cá rô, chỉ cần thả dây câu cách mặt nước nửa mét. Thả lưỡi câu xuống sâu một chút sẽ bắt được cá lóc, cá trê. Nhưng tôi thích câu cá rắn. Và để bắt được rắn, miếng mồi ngon gần như phải chạm đáy hồ. Chậm rãi kéo lưỡi câu, bầy rắn xúm lại xem.
Tôi nhắm con nào to nhất, béo nhất, vung miếng mồi khiêu khích trước mặt nó. Con rắn không ngần ngại lao tới ngoạm lấy miếng ngon.
Mẹ tôi làm thịt rắn, băm nhỏ rồi xào với sả ớt để làm món mặn cho bữa cơm. Có khi mẹ hái những lá mướp non, gói thịt rắn trắng thái nhỏ thành từng miếng vuông nhỏ, đem hấp hoặc luộc rồi nêm gia vị như nấu canh. Miếng có màu xanh, nước canh trong và ngọt. Đó là mấy món ngon mà thi thoảng cả nhà hay nhắc.
Cha tôi cải tạo hồ. Hồ được nạo vét sâu hơn, trồng sen và nuôi cá chép, rô phi. Có rất nhiều cây dừa mọc trên bờ. Rắn và hoa súng hoàn toàn biến mất.
Khi tôi tốt nghiệp đại học, bố thuê thuyền bơm cát lấp hồ. Bố nói muốn lấp hồ từ lâu để nhà cửa khang trang hơn, nhưng không dành dụm đủ tiền. Lúc đó tôi mới biết hồ của mình do một quả bom phát nổ, từ thời chiến tranh tạo nên. Bố mẹ tôi đã bỏ nhiều công sức để cải tạo một vùng vuông sông nước đẹp đẽ như vậy.
Dù nơi đây đã khang trang hơn trước nhưng đôi khi tôi vẫn nhớ hồ xưa. Không thể đếm được có bao nhiêu kỷ niệm đẹp.
Việt Quỳnh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ho-bom-sau-nha-a1495630.html” name=””]