Ngày xưa trẻ con nhổ răng rất vui. Khi chân răng đã thật lỏng, bố tôi buộc sợi chỉ thành bốn phần tư rồi giật mạnh.
Nhờ nha sĩ, cậu con trai 12 tuổi của tôi vừa được nhổ chiếc răng sữa cuối cùng khỏi hàm một cách nhẹ nhàng. Răng được nhổ và lấy ra sau khi gây mê. Con trai tôi “cười như nghé” mang chiếc răng về nhà khoe với anh họ về “chiến tích” nhổ răng không khóc.
Câu chuyện nhổ răng sữa của con trai chúng tôi khiến vợ chồng tôi không khỏi bật cười và nhớ lại: ngày xưa trẻ con đi nhổ răng rất vui.
Hồi đó, đến tuổi thay răng, tôi và bố mẹ cũng chưa chuẩn bị sẵn tâm lý như vợ chồng tôi bây giờ thường làm với con. Nhà có 4 anh chị em, đứa lớn thay răng, đứa nhỏ nhìn là biết. Anh thứ hai hơn tôi 1 tuổi đương nhiên là người “mở màn”.
Khi chiếc răng cửa dưới của cháu hơi lung lay, mẹ nhắc cháu dùng tay lắc đều đặn hàng ngày. Mấy ngày sau, chân răng đã lung lay rất nhiều, bố tôi buộc một sợi chỉ làm bốn đoạn rồi giật mạnh trước sự chứng kiến tò mò của các em tôi.
Giống như nhổ răng một nghìn chín trăm… hồi đó |
Chiếc răng rơi ra và chảy máu, nhưng anh tôi vẫn tỉnh và vẫn cười toe toét. Trẻ con thời đó làm nhiều chuyện điên rồ, vỡ đầu nên không sao cả.
Đến lượt tôi. Cha tôi đã nhổ chiếc răng ra khỏi hàm tôi và mắt tôi khô khốc. Hơi đau một chút nhưng tôi không bận tâm, vì tôi rất hào hứng với trò chơi vui nhộn nhất – “chuột, chuột, chuột”. Đây là trò chơi mà mỗi lần nhìn Hải làm sau khi nhổ răng, tôi lại háo hức mong răng sữa của mình sẽ rụng thật nhanh.
Tôi đặt chiếc răng vào lòng bàn tay, ngước nhìn mái ngói căn bếp tồi tàn, tôi đọc to câu “thần chú” mà tôi đã thuộc lòng từ khi ông ngoại dạy cho ông “Nếu con có một chiếc răng thưa, Tôi sẽ thay nó bằng một cây nhọn, 3 ngày nữa anh sẽ trồng nó cho tôi.”
Tôi đọc đi đọc lại mấy lần, đến khi chắc chắn lũ chuột đã nghe thấy nên tôi ném chiếc răng lên. Lòng tôi hơi lâng lâng như thể vừa hoàn thành một nghi lễ quan trọng và chỉ đang háo hức chờ đợi kết quả. Hai đứa em tôi đứng nhìn từ đầu đến cuối với sự háo hức ngây ngô của những đứa trẻ nhà quê.
Chắc hẳn lúc đó họ cũng như tôi, mong răng mình sớm rụng để đổi lấy “chuột”. Sau này khi lớn lên, tôi mơ hồ nhận ra rằng hồi đó chúng ta còn trong sáng và có những niềm tin rất ngây thơ.
Sau đó mỗi ngày, tôi nhìn lên mái bếp, nơi chiếc răng rơi, với vẻ thiếu kiên nhẫn ngây thơ: Không biết lũ chuột đã lấy mất chiếc răng hay chúng quên đưa cho tôi chiếc răng mới? Khi đó, những chiếc răng vĩnh viễn cũng lần lượt mọc lên sau mỗi lần “đổi răng”.
Thường lũ chuột cho tôi răng khấp khểnh, nhưng có hai lần hình như chúng hết răng nhọn nên thay răng nhọn cho tôi nên tôi có 2 cái răng khấp khểnh.
Câu chuyện cổ tích về việc thay răng đã được kể đi kể lại cho con cháu chúng tôi. Các con tôi đều được trang bị đầy đủ kiến thức về nha khoa nên không còn tin vào “sức mạnh” của chuột nữa mà vẫn thích nghe. Ít nhất chúng ta vẫn hy vọng có thể gieo vào lòng con cái mình một chút ngây thơ.
Và ít nhất, chúng ta vẫn được nhìn thấy những nụ cười vô tư của cậu con trai, khi cậu bé cố tình bắt chước bố mẹ ném chiếc răng lên mái nhà, đọc to câu thần chú “chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột, chuột” như một trò chơi. giải trí thuần túy.
Ngoc Ha
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/doi-rang-voi-chuot-a1502916.html” name=””]