Nếu cứ phải “gồng lên” để làm đẹp lòng người bạn đời thì tôi sẽ chỉ suốt ngày quay cuồng với chuyện “Hôm nay ăn gì?”.
Mới sáng sớm, khi tôi còn nằm trên giường ôm hai cục bông gòn (hai cô con gái) tận hưởng những ngày hè “nướng” thoải mái, chồng tôi càu nhàu: “Vợ gì không chịu dậy sớm nấu ăn sáng cho chồng con. Thấy mẹ của Lục Lạc (nhà hàng xóm) sáng nào cũng nấu ăn sáng cho chồng con không?”.
Tôi thản nhiên: “Vậy thì anh cưới mẹ Lục Lạc đi”. Chồng tôi trợn mắt: “Bó tay, đã lười mà còn nói tào lao”.
Ảnh mang tính minh họa – SHUTTERSTOCK |
Chồng tôi rất thích ăn sáng ở nhà và xem trọng bữa cơm gia đình. Thế nhưng, tôi vừa không giỏi vén khéo, vừa nấu ăn không ngon, vừa chậm… nên việc nấu ăn mỗi sáng với tôi là một cực hình.
Đã có lần tôi từng thử vì thấy chồng quá thiết tha chuyện ăn sáng ở nhà. Chồng tôi rất thích ăn xôi đậu nên tối đó tôi đi siêu thị mua nếp, đậu xanh, mè, đậu phộng, dừa. Tất cả tôi đều chọn loại ngon nhất và lên mạng xem hướng dẫn cách nấu. Trước khi đi ngủ, tôi ngâm nếp và 4 giờ sáng tôi dậy nấu. Tôi muốn khi chồng thức dậy sẽ thấy nồi xôi thơm lừng cùng chén muối mè, đậu phộng đậm vị.
Nghĩ tới cảnh đó, tôi rất vui. Tôi cho nếp với đậu xanh vào nồi cơm điện như hướng dẫn. Chốc chốc tôi lại mở nắp nồi vì nước sôi tràn ra. Tôi chờ hoài mà nước không rút hết, nồi xôi nhão nhoẹt. Tôi tra cứu trên mạng xem cách giải quyết hậu quả xôi nhão. Thấy bày cho bánh mì sandwich vào sẽ rút cạn nước, tôi thả vào một, hai lát rồi cả bịch bánh mì nhưng không ăn thua.
Tôi chuyển qua phương án 2 như trên mạng hướng dẫn: bới xôi ra dĩa và để ngoài gió cho xôi khô. Tôi múc một thau xôi để ngay cửa ra ban công và mở quạt hong.
Ảnh mang tính minh họa – Our-Team |
Sáng, khi tôi còn ngủ, đã nghe tiếng chồng tôi oai oái: “Ai ói ở đây vậy?”. Tôi cứ tưởng thằng cháu đêm qua đi nhậu say về làm bậy nên kệ, ngủ tiếp. Ba phút sau lại là tiếng chồng tôi: “Trời ơi, ai nấu cái gì kinh dị vậy?”. Tôi biết ngay là anh đang nói về thau xôi. Tôi bật dậy: “Em nấu xôi cho anh đó”. Chồng tôi lại trợn mắt… Tôi vừa quê, vừa ức nên cũng la lại: “Anh có biết em đã thức khuya dậy sớm nấu cho anh ăn không? Dù ngon hay dở anh cũng nghĩ đến công sức em chớ. Vậy mà còn chê là sao”.
Chồng tôi phì cười: “Biết rồi, chút anh ăn”. Vừa ăn, chồng tôi vừa cười, rồi lại lắc đầu. Đến lúc, có lẽ chịu hết nổi, anh nói: “Mai mốt muốn nấu xôi kêu chồng bày cho, dễ như nấu cơm vậy, chứ ai nấu như vầy”.
Tôi vừa quê, vừa nhẩm tính: việc nấu ăn quá nhọc so với khả năng của tôi. Hơn nữa, nếu làm bài toán đầu tư cho nồi xôi thì dư tiền tôi mua bốn tô phở cho cả nhà. Vậy tại sao không ăn ở ngoài vừa rẻ, vừa ngon, vừa tiện lợi và để thời gian đó tôi ngủ thêm, thư giãn hay làm việc kiếm tiền?
Từ đó, tôi dẹp luôn chuyện nấu ăn sáng. Chồng thích ăn gì, trên đường đi làm ghé mua hoặc tôi có thể mua về cho chồng nhưng tuyệt nhiên là tôi không nấu. Còn cuối tuần, thay vì bữa sáng tôi sấp mặt trong bếp, cả nhà kéo ra quán vừa ăn sáng, vừa nhâm nhi cà phê, vừa ngắm phố phường. Thật thư giãn và có thể tái tạo năng lượng.
Ảnh mang tính minh họa – Tirachardz |
Cứ khoảng mươi ngày, chồng tôi than ngán ăn sáng ở ngoài và lại ước tôi giống mẹ Lục Lạc. Tôi cũng gào lại: “Mẹ Lục Lạc có dành thời gian chơi với con hay dạy con học, theo sát con như em không? Mẹ Lục Lạc có phải đi làm kiếm tiền vất vả như em không?”. Khi tôi nói tới đây, chồng tôi im lặng vì anh biết trừ chuyện vào bếp thì tôi luôn chu toàn với con.
Tôi nghĩ, phụ nữ giỏi nấu ăn, nội trợ thì tốt nhưng nếu không giỏi thì cũng chẳng sao, hai vợ chồng ai thuận tay cái gì thì làm cái đó hoặc nếu gia đình có điều kiện thì dùng tiền để mua sự tiện lợi: mua thức ăn bên ngoài, thuê người giúp việc…
Theo quan niệm của tôi, người vợ, nội tướng, trước tiên phải sống cho mình, phải sống làm sao mà mình thấy khỏe, có niềm vui, có năng lượng mới đủ sức để chăm chồng con và lan tỏa năng lượng tích cực đó.
Nếu cứ phải “gồng lên” để làm đẹp lòng người bạn đời thì tôi sẽ chỉ suốt ngày quay cuồng với chuyện “Hôm nay ăn gì?”.
Phương Ngân
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/hom-nay-an-gi-a1470858.html” name=””]