Lời yêu thương không cần phải nói; Tôi không cần ai nói hộ tôi, tôi không cần ai lan truyền, lan truyền. Chỉ có họ – những người liên quan – mới hiểu được!
Nguồn ảnh: VOV |
Ông rất thích dừng lại bên đường để mua một nải rau, một nải chuối, mít… – những thứ ông vừa hái ở sân sau, mủ còn chưa khô. Có lẽ vì mảng rau củ quả ít ỏi gợi lên một kỷ niệm không bao giờ phai mờ trong ký ức của anh, dù anh có sống ở thành phố bao nhiêu năm đi chăng nữa. Trong những năm ở bên anh, có lẽ điều quan trọng nhất là tôi biết rằng anh muốn dừng xe, mua bán và đặt câu hỏi vì tôi.
Bạn biết đấy, tôi thích nhìn những chú chó mèo cuộn tròn thờ ơ trên bậc thềm của một ngôi nhà xa lạ. Bạn biết đấy, tôi thích nhìn những cây dại đung đưa những chùm hoa nhỏ xíu, vẫn đủ sức thu hút những chú ong đang ve vãn. Bạn biết đấy, tôi thích nhìn mọi người trong bộ quần áo thường ngày của họ. Tôi thích nghe họ kể chuyện gia đình, con cái, hàng xóm, công việc hằng ngày… bằng giọng đặc trưng vùng miền một cách hồn nhiên, trút hết tấm lòng làm quà.
Anh chưa bao giờ nói anh làm điều đó vì tôi hay vì muốn tôi hạnh phúc nhưng tôi luôn hiểu và biết ơn anh.
Đột nhiên tôi nghĩ về tình yêu là gì. Có bao nhiêu người nắm tay cùng một người hàng chục năm mà thỉnh thoảng vẫn giật mình, mơ hồ nhận ra rằng dường như mình chưa bao giờ chạm vào hai chữ thần kỳ ấy, vốn là nguồn gốc của biết bao cảm xúc buồn vui, đau khổ? Đau đớn, nghi ngờ, giận dữ? Nếu bạn chưa thực sự hiểu và trân trọng những sở thích, niềm vui của mình; Tạo điều kiện cho đối phương theo đuổi những đam mê khiến họ cảm thấy được là chính mình. Giữa hai người có tình yêu nào không?
Một tờ giấy đăng ký kết hôn, một ngôi nhà, con cái, tài sản… liệu có thể giữ được một người mãn nguyện cả đời?
Tôi nhớ bố. Tuổi về hưu, ra vào chỉ có cô và anh. Anh biến khoảng sân nhỏ trước nhà thành vườn lan. Suốt ngày lên mạng tìm hiểu cách chăm sóc cây và mua cây, anh băng bó cây, di chuyển chỗ này chỗ kia. Thường xuyên sáng, trưa, chiều, ông không bao giờ nghỉ ngơi. Ngày nắng, ngày mưa, đi đâu anh cũng bồn chồn. Đến giờ ăn, bà ngoại cứ gọi; Giờ giải lao, cô liên tục gọi điện vì anh bận và quên mất.
Có khi ông ở ngoài vườn lâu, bị say nắng, trời tối, người mệt, đầu óc choáng váng, nằm mấy ngày liền. Có lần, anh bị trượt chân ngã khiến cả gia đình lo lắng. Cô ấy là người lo lắng nhất. Cây cối ẩm ướt, muỗi càng ngày càng nhiều, vo ve và bám theo cô suốt ngày.
Nhiều lần có nhiều con cháu đến thăm, bà bảo ông đốt vườn để bà thoát nợ. Ấy vậy mà tôi vẫn thấy cô cẩn thận để dành từng vỏ chuối, từng chậu nước vo gạo để anh bón và tưới cây. Bà cứ nhắc đi nhắc lại với các cháu nhỏ là nhớ chú ý khi chạy nhảy để không bị vấp hoặc ngã vào gốc cây của ông nội.
Tôi không thường xuyên nghe bố tôi nói rằng ông yêu mẹ tôi và mẹ tôi cũng không bao giờ nói rằng bà yêu tôi.
Người phụ nữ dường như đang bơi trong chiếc áo đàn ông dính đầy cát nâu và mủ cây. Mũ đã cũ, vành cong, lá rụng vài chỗ. Vẻ ngoài gầy gò của người phụ nữ vẫn không giấu được đôi mắt sáng, khuôn miệng tươi cười thân thiện và giọng nói ấm áp.
Tôi luôn có những rung động không thể giải thích được với những giọng nói đầy cảm xúc. Có phải tiếng nói của một người luôn xuất phát từ trái tim? “Đó là cây ăn quả mà chồng tôi đã trồng!” – Khuôn mặt người phụ nữ sáng lên theo từng câu chuyện. Cây giống được chọn như thế nào, chúng được chăm sóc cẩn thận như thế nào, anh yêu khu vườn đến mức nào và nó vất vả như thế nào… – cứ tuôn ra theo từng lời nói của cô.
Tôi ngồi trên xe đạp nhưng vẫn muốn nán lại thêm chút nữa, ngắm nhìn tấm lưng bé nhỏ trên xe đạp như đang bơi trong chiếc áo cũ nhăn nheo và chiếc nón lá rách nát của người phụ nữ. “Mua 3 trái mít thì chiều nay có tiền mua thịt cho chồng. Anh ấy vừa ốm dậy! Khi ốm tôi không thể ra vườn chăm cây, tiếc quá! ” – người phụ nữ nói.
Tôi không hề nghe cô ấy nói yêu chồng hay cô ấy và chồng yêu nhau. Lời yêu thương không cần phải nói; Tôi không cần ai nói hộ tôi, tôi không cần ai lan truyền, lan truyền. Chỉ có họ – những người liên quan – mới hiểu được!
Loan Duyen
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/loi-thuong-a1502647.html” name=””]