Cuộc sống những ngày mất điện còn nhiều bất tiện, bức xúc nhưng đâu đó như trong con hẻm quê tôi vẫn đầy ắp sự sẻ chia, ngời sáng tình người.
Hình ảnh minh họa – Internet |
Ngay từ sáng sớm, loa của tổ dân phố đã thông báo chiều nay lại bị mất điện. Mẹ tôi hối hả chuẩn bị nấu nướng. Mẹ nấu nhiều hơn mọi khi và tôi biết là dành cho bà Hinh. Ông là hàng xóm của tôi, ông vừa mất năm ngoái, mỗi đứa con gái của ông lấy chồng xa. Tuổi già, tai điếc nên hôm trước cúp điện có thông báo trên loa ông cũng không nghe. Chiều mẹ qua nhà, thấy mẹ xúc cơm nguội để từ tối qua, rưới ít nước mắm lên ăn. Mẹ tôi cứ cằn nhằn mãi.
Ngày đầu tiên mất điện, sinh hoạt của nhiều gia đình trong hẻm nhà tôi bị đảo lộn. Chú Thông – ở gần nhà tôi – bị tai nạn giao thông và mới ở bệnh viện về được vài ngày, vết thương chắc còn đau lắm. Trời nắng gắt, vợ đẩy anh ra ngồi trước nhà, tay cầm quạt tông liên tục. Đứng cạnh nhà, bố tôi nói với mẹ tôi: “Ở nhà có 2 cái quạt điện, cho cô chú mượn một cái đi”. Mẹ tôi không ngần ngại, xách cái quạt, xách bịch cam mua lúc sáng.
Khu nhà tôi có một nhóm Zalo chung, lâu lâu lại thấy tin nhắn. Có người xin đá để pha nước uống, có người xin nước sôi nấu mì vì nhà dùng bếp từ, cúp điện không nấu được cơm. Xin đá, xin nước, mà có khi còn được cho xôi, chè, cháo, trái cây… để ăn qua bữa. Nhà chú Thủy bán hàng tạp hóa bằng máy phát điện. Trong đoàn người có con nhỏ, người già được mời ở nhà bác sĩ. 1 người hỏi, 3, 4 người trả lời, cứ nói mãi.
Trước nhà tôi có 2 cây cổ thụ, kê vài chiếc ghế đá. Những ngày mất điện, các bà, các mẹ ra ngoài hóng mát rồi xách rau ra lượm, mang sấu ra cạo vỏ… Hết chỗ trên ghế, các cô lại rút dép ngồi lên. mặt đất. Người này giúp người kia. Bình thường có điện, đi làm về, hình như ở nhà ai cũng bật tivi, lướt điện thoại. Cùng ngõ, gần nhà nhưng có khi cả tháng không gặp nhau. Mất điện lại được dịp tụ tập nói đủ thứ chuyện.
Chạng vạng, vẫn chưa có điện. Đôi vợ chồng trẻ dắt con đi khắp phố phường, siêu thị thi thoảng up vài tấm ảnh lên nhóm rồi hóm hỉnh hỏi: “Điện về làng chưa các bác?”.
Một chiếc ô tô bật xi nhan và rẽ vào làn đường của tôi. Cô con dâu bác Túc hạ cửa kính chào mọi người rồi ngược lên ngôi nhà có cổng sơn xanh. Mẹ tôi đi theo kể: “Ông bà Túc sống yên ổn nên rất phúc hậu, có con dâu thơm thảo, hôm nào cúp điện đều đích thân lái xe đến đón bố mẹ chồng. về nhà ăn uống nghỉ ngơi mai mang về để ông bà còn ở chung Có hôm ông bà không chịu đi, cô con dâu gọi shipper mang đồ ăn đến tận nhà.
Bằng để lại lời nhắn để mọi người vừa xem vừa tìm được nơi bán quạt điện uy tín mà giá cả hợp lý. 3, 4 thằng đăng ký mua chung. Đang chuyện trò thì bác Phương thở dài: “Có khi tôi cũng phải mua một cái. Mới mất điện mấy tiếng mà hai vợ chồng khóc như vạc rồi đi ăn quán, nói là có”. không có điện đêm thuê nhà trọ chứ đâu như ngày xưa cả đời đèn dầu, bếp củi… một nách 3 đứa con, quanh năm đi làm suốt tháng không kêu ca”.
Mẹ tôi lại lựa lời thoải mái mang nồi chè đậu đen nấu từ chiều ra cho mỗi người 1 chén. Anh rể tôi xung phong đi mua đá. Trong nháy mắt, ấm trà khổng lồ đã cạn sạch. Điện đã có trở lại và những câu chuyện vẫn vang lên.
Cuộc sống những ngày mất điện còn nhiều bất tiện, bức xúc nhưng đâu đó như trong con hẻm quê tôi vẫn đầy ắp sự sẻ chia, ngời sáng tình người.
Thu Hoàn
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/cup-dien-lai-sang-tinh-nguoi-a1494519.html” name=””]