Tôi cứ nghĩ, mẹ tôi cả đời vất vả nuôi con khôn lớn đến già bệnh tật, một thân một mình nơi xứ lạ. Người ta chăm sóc nơi đó có tốt đến đâu cũng không bằng người ruột thịt.
Sau lần thứ ba lang thang của mẹ, Mr. Hải gọi họp gia đình có đông anh em rể. Tôi luôn nghĩ mục đích là để thảo luận về quá trình điều trị bệnh của mẹ tôi. Vì vậy, khi nghe anh đề nghị đưa mẹ vào viện dưỡng lão, tôi thực sự sốc. Tất nhiên, tôi phản ứng dữ dội trong khi cả anh và chị dâu đều đồng ý với phương án đó.
Bố mẹ tôi sinh được 3 người con, hai anh trai và tôi là con gái út. Mười năm trước, sau khi cha tôi qua đời, tôi và anh trai thống nhất chuyển mẹ lên thành phố sống cùng để tiện cho việc đi lại. Má chủ yếu sống với vợ chồng anh Hai, thỉnh thoảng sang nhà anh Ba chơi rồi ở vài tháng.
Anh chị tin tưởng mẹ sống khỏe trong viện dưỡng lão khi chọn gói chăm sóc tốt nhất (ảnh minh họa) |
Khi mẹ còn khỏe, dù sống với ai, mẹ cũng làm hết việc nhà, chăm sóc các cháu để các con yên tâm đi làm. Chồng tôi cũng ở thành phố, cách chỗ mẹ tôi ở khoảng 10 cây số nên cuối tuần tôi mới về.
Ba năm trước, mẹ tôi bắt đầu quên nhiều thứ và bắt đầu nói năng lẫn lộn. Lúc đầu các anh chỉ nghĩ mẹ cô vắng nhà vì tuổi tác, nhưng sau đó họ phát hiện ra bà mắc chứng mất trí nhớ. Bệnh tiến triển rất nhanh, chỉ một năm sau mẹ tôi không nhớ mình đã ăn uống hay tắm rửa chưa, không nấu cơm được, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi ấy.
Mỗi lần về thăm mẹ, lòng tôi trĩu nặng khi bà phờ phạc, lúc nhớ lúc quên, ăn ngủ giảm sút. Cuộc sống của gia đình anh Hải bị đảo lộn kể từ khi mẹ anh đổ bệnh.
Một lần anh trai đi công tác, chị dâu đi làm quên khóa cửa, mẹ lạc đường trên đường ra bến xe cách nhà gần 3 cây số. Mới đây, mẹ tôi bị ốm phải vào bệnh viện điều trị. Trong khi tôi đi lấy thuốc, mẹ tôi rời khỏi phòng và lang thang sang một phòng điều trị khác.
Hai tháng trước, mẹ tôi lại bị lạc. Chúng tôi đã mất 2 ngày 3 đêm để tìm thấy cô ấy, sau đó chúng tôi tìm thấy cô ấy và nhờ người khác báo tin. Lần này, mẹ cô bị tai nạn và được người đi đường đưa đi cấp cứu khi không có người thân bên cạnh. Nhờ đăng lên mạng xã hội tìm mẹ, chúng tôi mới có thông tin.
Tôi đã khóc rất nhiều khi hai anh trai tôi cân nhắc phương án gửi mẹ tôi vào viện dưỡng lão. Ông. Anh Hải giải thích: “Vợ chồng tôi không ngại chăm sóc mẹ nhưng ai cũng phải đi làm, không thể theo mẹ cả ngày được. May mà lần này mẹ không sao, chứ lạc đường thì nguy lắm. Họ cũng thuê người giúp việc nhưng cứ 2 tuần họ lại nghỉ việc vì mẹ khó tính”.
Ba cũng đồng ý: “Đưa mẹ vào viện dưỡng lão sẽ được chăm sóc y tế đàng hoàng, sức khỏe của mẹ sẽ tốt hơn”. Dù các anh đưa ra nhiều ưu đãi nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận. Tôi cứ nghĩ, mẹ tôi cả đời vất vả nuôi con khôn lớn đến già bệnh tật, một thân một mình nơi xứ lạ. Người ta chăm sóc nơi đó có tốt đến đâu cũng không bằng người ruột thịt.
Tôi nghĩ, người mẹ dù nhớ, dù quên thì vẫn muốn được con cái quan tâm chăm sóc hơn là một người xa lạ (ảnh minh họa). |
Trong thâm tâm tôi rất muốn đưa mẹ về nhà, nhưng hoàn cảnh không cho phép. Tôi ở với bố mẹ chồng, nhà chật chội. Chồng tôi tuy không có chính kiến rõ ràng nhưng cũng tỏ ý ủng hộ kế hoạch của anh em rể. Anh nói: “Tôi biết mình thương mẹ, nhưng bệnh của mẹ không thể chữa khỏi, chăm sóc chu đáo là cách tốt nhất. Mẹ tôi sống ở đó, tôi vẫn có thể đến thăm bất cứ khi nào tôi muốn, giống như khi bà ở Hải, không có gì khác biệt.”
Với chi phí gần 20 triệu đồng/tháng của gói chăm sóc đặc biệt, anh em đều tin mẹ sẽ sống khỏe trong viện dưỡng lão. Còn tôi, lúc nào cũng buồn nôn, nghĩ đến việc về thăm mẹ, phải đợi theo khung giờ đã định, muốn mua gì cho mẹ cũng phải hỏi ý kiến quản lý… và có thể sau một thời gian nữa, mẹ tôi sẽ quên đi những đứa trẻ. Khi tôi nghĩ về nó, trái tim tôi đau đớn.
Chào Thương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-gia-di-lac-cac-con-ban-tinh-dua-vao-vien-duong-lao-a1491372 .html” tên=””]