Suốt 4 năm, tôi bỏ công việc ngày làm 8 tiếng với thu nhập ổn định ở thành phố để về quê làm một công việc với thu nhập 0 đồng có tên gọi “làm mẹ”.
Công việc này khiến tôi bận rộn suốt ngày. Tôi là một bà mẹ “dính” con, nên kể cả lúc con tự chơi, tôi cũng luôn phải để mắt tới. Mẹ tôi thấy tôi ngoài việc chăm con thì chẳng làm được trò trống gì, bà thường càm ràm, không ưng thuận.
Ngày xưa, mẹ nuôi con “nhàn” lắm. Sau khi sinh khoảng 1 tuần, mẹ tôi tối mặt ngoài đồng. Về nhà, tranh thủ cho con bú rồi mẹ lại đi làm mướn. 4 anh em tôi lớn lên trong vòng tay bà nội.
Ảnh mang tính minh họa – Jcomp Freepik |
Hồi đó, không riêng gì ba mẹ tôi mà các bác tôi ai cũng tất tả mưu sinh. Nội tôi một mình chăm lũ cháu nội – ngoại, 12 đứa. Nội thường xuyên được “luân chuyển”, hết nhà con trưởng tới nhà con thứ, con út. Mỗi khi con gái, con dâu sinh nở là nội đều có mặt, nhận trách nhiệm “bảo mẫu”. Lúc nào vắng nội, anh em chúng tôi tự chơi với nhau. Mẹ tôi mải đi làm, không trông được chúng tôi nên mẹ lại nhờ những… ngáo ộp, thuồng luồng trông giúp.
Nhà tôi nằm ở lưng một ngọn đồi thấp, quay mặt xuống thung lũng nhỏ dưới chân đồi. Từ cửa nhà nhìn xuống là vườn cà phê xanh rì, tiếp đến là ao cá khá sâu, rồi đến một con suối nhỏ quanh năm róc rách. Dưới ao nhà tôi có một con thuồng luồng to lắm. Ngoài suối thì có cả đàn. Mà lũ thuồng luồng ấy lúc nào cũng đói ăn. Mắt nó lại tinh, mũi thì vô cùng thính. Hễ đánh hơi thấy đứa trẻ con nào lăng xăng ngoài vườn là nó phục sẵn. Chỉ cần thấy thấp thoáng ở bờ ao thôi là nó lập tức lôi cổ xuống ăn thịt rồi. Anh em chúng tôi mỗi lần nghe mẹ cảnh báo thế là “xanh mắt mèo” không dám mon men xuống ao chơi nữa.
Ngoài con thuồng luồng, còn có rất nhiều ngáo ộp. Chúng luôn rình rập đâu đó trong các bụi rậm, nhất là bên đường. Chúng lại thích ăn thịt con nít. Chính vì thế mà mỗi khi ba mẹ vắng nhà, anh em chúng tôi không dám lang thang đi đâu.
Lũ trẻ nhà quê lớn lên, hình như trong ký ức đứa nào cũng đầy thuồng luồng, ngáo ộp. Thời ấy, ngoài việc không dám ra đường, xuống ao, xuống suối vì sợ bị ăn thịt; trẻ con còn không được khóc, không được mè nheo, phải tự ăn, tự ngủ như những con cún. Tất cả đều vì nỗi sợ mơ hồ về những con quái vật mà người lớn vẽ ra để trông chừng chúng tôi.
Ảnh mang tính minh họa – Freepik |
Sau này lớn lên, nghĩ lại, tôi thấy thương mình, thương lũ trẻ con nhà nông. Suốt tuổi ngây ngô, chúng tôi luôn phải cố gắng ngoan ngoãn để không phải làm mồi cho những con thuồng luồng, ngáo ộp đáng sợ đang rình rập ngoài kia. Tôi cũng thương ba mẹ mình đến nhói lòng. Mẹ tôi sinh 4 đứa con, nhưng nào được rảnh rang để mà cưng nựng, chăm chút. Riết rồi thành quen, đến khi có cháu nội, cháu ngoại, bà vụng về trong từng cử chỉ, từng lời nói tỏ bày thương mến.
Giờ đây, khi trở thành mẹ của 2 đứa con, tôi luôn cố gắng dành thật nhiều thời gian cho chúng. Con trai tôi đã bước sang tuổi 13, con gái cũng gần tròn 4 tuổi, nhưng chưa khi nào tôi phải “nhờ” đến ngáo ộp, thuồng luồng cả.
Ngọc Hà
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-khong-can-nho-thuong-luong-ngao-op-a1516247.html” name=””]