Tìm ra một giấc mơ mới để tiếp tục ước mơ ý nghĩa hơn so với cứ mãi đắm đuối, chết chìm trong cảm giác giấc mơ cũ đã tan vỡ.
Giữa “giấc mơ sụp đổ” và “giấc mơ không thành sự thật” tôi luôn thích cụm từ thứ hai hơn. Hai từ “sụp đổ” luôn gợi cho tôi sự liên tưởng đến một thái độ cam chịu, bi quan và nhiều ẩn ức trong đó. Người theo đuổi giấc mơ hẳn phải suy sụp, chới với suốt một thời gian. Với nỗi buồn lớn trong lòng, sẽ khó có điều gì hứa hẹn mang đến được cho họ một tinh thần sung sức, tươi mới trong chặng đường tương lai trước mắt. Mỗi người sẽ đặt ra hàng trăm câu hỏi để tự chất vấn bản thân, sẽ tự trách mình vì để vuột mất chiến thắng.
Chương trình chung kết Đường lên đỉnh Olympia 2024 trao giải thưởng cho các thí sinh |
Vừa qua, khi theo dõi trận chung kết Đường Lên Đỉnh Olympia 2024, giây phút khiến tôi bùng nổ nhất là khi câu trả lời cuối cùng của chương trình đưa ra, tiếng reo hò của Phú Đức, học sinh trường THPT Quốc học Huế vang lên, khi em biết mình đã trở thành chủ nhân của vòng nguyệt quế. Tuy nhiên, sau khi những giải thưởng đã trao đi, cuộc thi khép lại, điều khiến tôi day dứt, suy tư nhiều nhất chính là những nét trầm buồn trên gương mặt của 3 chàng trai còn lại. Hẳn mỗi em đã rất đau buồn và hụt hẫng khi suốt một quãng đường dài, bản thân đã phải trau dồi, phát huy tối đa nỗ lực mới lọt được vào top 4 người xuất sắc nhất giành chiến thắng. Giấc mơ của các em đã không thể trở thành sự thật.
Nhìn bằng góc nhìn tích cực, tuổi đời các em đều còn rất trẻ, cảm xúc đau đớn, buồn bã, thất vọng là những trải nghiệm cần thiết, cần có để trưởng thành. Chính những tổn thương khi không chạm được vào giấc mơ sẽ giúp mỗi người lớn lên, tự nhận ra những bài học, con đường mới cho cuộc đời.
Tôi có một người bạn thân cùng quê, cùng lớp Đại học. Sau khi tốt nghiệp ra trường, 2 đứa cầm tấm bằng cử nhân báo chí cùng đến đài truyền hình địa phương xin việc. Ở vòng phỏng vấn, khi được hỏi: “Nếu được nhận vào công tác tại cơ quan, bạn thấy mình phù hợp nhất với công việc gì, ở phòng ban nào?”. Bạn tôi không cần suy nghĩ mà trả lời luôn: “Từ lâu, ước mơ của em là trở thành một biên tập viên của chương trình thời sự. Em muốn dàn dựng những chương trình thời sự có nội dung hay nhất, sinh động nhất, độc đáo nhất để quảng bá nét đẹp của tỉnh nhà”.
Kết quả chung cuộc, tôi thi đậu, bạn tôi thì không.
Vài năm sau, tấm bằng đại học xếp xó, bạn bôn ba đủ nghề: Về quê lập trang trại chăn nuôi, mua vài hecta đất trồng rừng, mở cửa hàng kinh doanh, môi giới đất đai, mua ô tô chạy dịch vụ,…
Và dù làm ở vị trí nào thì bạn luôn gặp xui rủi, không gặp thời. Chăn nuôi gặp dịch bệnh, trồng rừng thì vì người đi rừng bất cẩn vào mùa nam nắng khiến cây cối của bạn “bốc hơi”, chạy xe thì gặp tai nạn, làm môi giới đất đai được mấy tháng đầu, về sau cũng chẳng đâu vào đâu khiến bạn nhanh chân chuyển hướng.
Thăng trầm, nhiều biến cố, thế mà mỗi lần có dịp ngồi lại, bạn luôn phơi phới, giòn giã nói cười. Bạn chỉ tổng kết vài câu lấy lệ về khó khăn và thất bại, còn đâu bạn dành hết quỹ thời gian để rổn rảng về niềm vui sống, về những chiến lược, ước mơ.
Bạn tôi luôn vui vẻ nói về những dự định, ước mơ mới của mình (ảnh minh họa) |
Bây giờ, bạn là trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn chuyên cung cấp các mặt hàng liên quan đến đá xây dựng. Bạn duy trì công việc được gần 3 năm, mức lương tương đối đủ để bạn bao bọc, chăm lo cho gia đình nhỏ của mình.
Tôi hỏi: “Bí quyết nào khiến cậu lúc nào trông cũng vui vẻ, yêu đời?”. Bạn trích dẫn một ý mà chúng tôi từng thích nhất trong cuốn Nhà Giả Kim của tác giả Paulo Coelho: “Hãy tự nhủ với trái tim mình rằng, nỗi sợ thất bại còn tồi tệ hơn cả sự thất bại. Không có trái tim nào đau khổ khi lên đường tìm giấc mơ của nó”.
Tôi bật cười, nhắc lại câu chuyện về giấc mơ của bạn ngày nào, bạn giải thích: “Đó chỉ là một giấc mơ nhỏ, xảy ra vào một thời điểm, còn giấc mơ lớn của cuộc đời mình, nó chỉ rõ ràng khi mỗi ngày mình đều cố gắng để trở nên tốt hơn”.
Có lẽ bạn tôi cũng như chàng chăn cừu, nhân vật chính trong cuốn sách đình đám. Trên con đường của mình, mỗi người đều gặp phải rất nhiều tình huống éo le, bất như ý khiến họ cũng có lúc muộn phiền, chững lại. Thế nhưng, chính sự dũng cảm và nhân sinh quan tích cực, mở rộng khiến họ lại lần nữa, lần nữa vững bước tiếp tục cuộc hành trình.
Tôi nhận ra, chiến thắng để thành công là điều cần thiết trong mọi cuộc chơi và cuộc sống, nhưng điều mọi người tôn trọng, nể phục và ngưỡng mộ thực sự chính là những người luôn giữ vững nghị lực, bản lĩnh và đạo đức để sống thật đẹp đời mình. Dù ở ngưỡng nào, từng trải qua những đau khổ, thất bại nào, thì phía trước vẫn luôn còn những kho báu được mách bảo từ trái tim.
Minh Thi
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/mo-giac-mo-moi-a1531609.html” name=””]