Liệu có chiếc đũa thần nào biến một Lê Minh Quốc lãng tử trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt? Anh thừa nhận đơn giản: “Khi có con, người ta thay đổi nhiều lắm”.
Trái ngược với giọng khẩn trương, hồi hộp và lo lắng khi gọi tôi đến BV Từ Dũ để nuôi con trong đêm đầu tiên chào đời là tiếng ngáy của người cha sau chưa đầy 3 phút đặt chiếc chiếu lên lưng.
Người cha điềm nhiên ngay ngáy trên sàn bệnh viện, bên chiếc nôi hồng là nhà thơ Lê Minh Quốc. Bạn phải ngủ vào ban đêm. Nhưng liệu có quá nghịch lý khi người cha hàng chục năm vò võ mong con, nay lại được trời phú cho cô con gái ở tuổi 60… lâm bồn ngay trong đêm “lịch sử”? Trong đầu tôi dậy lên dự đoán rằng mình sẽ “sinh ra” một ông bố “bé con”, ngây thơ, thậm chí bất cẩn, vô tâm.
Nhưng may mắn thay, tôi đã nhầm. Chỉ có người cha ấy nhưng đôi khi làm bảo vệ để “Khi con ngủ say/ Bảo phải quạt giường cho con/ Khi con ngẫu hứng… tè dầm/ Thay bỉm nhiều lần mà mặt vẫn tươi” ; có khi là Tây Thi giặt lụa bên bến nước thôn Trư La (nhà thơ giặt tã vải cho con mà cứ mơ mộng: “Có ba người ngày ngày giặt lụa thơm” ).
Rồi trong lúc “rảnh rỗi đi đẻ” anh tắt máy nói chuyện với bé, cứ hỏi hoài rồi quay sang đóng vai bé trả lời (vì bé còn tuổi nằm nôi nên anh đã biết nói). tiêu vào đâu).
Gia đình nhỏ nhà thơ Lê Minh Quốc cùng nhau hát vần |
Hai chữ “công cha” lấn át cảm nhận của nhà thơ, và người đọc cũng phải tạm gác lại nhận thức của “người thường” để hiểu, đúng hơn là cảm.
Đưa vợ ở Từ Dũ
Ngước nhìn trời xanh
Tim đập thình thịch đến nghẹt thở
Hôm nay vừa lớn
Chứng minh nhân dân Xác
nhận đã trưởng thành.
Không có đũa thần nhưng một Lê Minh Quốc lãng tử bỗng tự nguyện “gắn hàng” để trở thành người chồng tốt, người cha tốt. Nếu bạn đã từng nhìn thấy bóng dáng lom khom của người đàn ông giặt tã, pha sữa, dọn bãi nôn, dỗ con ngủ hay đưa đón con đến trường mầm non, bạn sẽ hiểu tấm chân tình của người cha này qua lời thú nhận giản dị: “Khi con có con Mọi người thay đổi rất nhiều.”
Câu nói ấy gợi nhớ đến lời tâm sự của một người cha khác – cha của hai đứa con với cái tên độc đáo Bo và Phở – nhà báo Dương Thành Truyền. Trong buổi ra mắt cuốn sách Mỗi Ngày Cha Mẹ Thở Cùng Con của nhà thơ Lê Minh Quốc tại Đường sách TP.HCM đầu xuân Quý Tỵ 2023, nhà báo Dương Thanh Truyền chia sẻ: “Có một đứa con, tôi hiểu ra nhiều điều, nếu hỏi người cha chuẩn bị gì khi có con, thực ra đàn ông chúng tôi chẳng chuẩn bị gì cả, chỉ biết sống theo bản năng.
Nhưng phụ nữ thì khác. Bằng ơn gọi của mình, họ chuẩn bị tâm hồn và chuẩn bị hết mình cho con cái… Con cái thay đổi cha mẹ. Có con, chúng ta sống đàng hoàng hơn, tử tế hơn vì chính lối sống của cha mẹ là bài học cho con cái”.
Cũng trong buổi ra mắt sách này, bé CoCo Mi tưởng vắng mặt vì sổ mũi nhưng cuối cùng cũng xuất hiện kịp thời và còn “cướp đàn” của bố, hào hứng đọc liên tiếp nhiều bài thơ, giọng rõ ràng, trong trẻo. tiếng cười giòn tan. Bài Con chim mong manh Mì đọc thấy lạ quá! Thì ra ba Quốc đổi khác, vì bài hát ban đầu có nội dung hơi bạo lực, sợ làm rung chuyển dòng sông trong trẻo, êm đềm của tuổi thơ.
Những tháng đầu bé bắt tay bế nhẹ nhàng; Em đang tuổi cắp sách đến trường, tay anh còn nắm nhẹ và những bước nhón gót, anh dắt em từng bước khám phá vũ trụ xanh biếc. Trên những trang sách, trên muôn ngàn nẻo đường đời, Bác vẫn khuyên nhủ các con, dẫu biết rằng ở lứa tuổi mầm non, Mì sẽ không nhớ và hiểu hết những gì Bác nói; rằng bạn nên sống một cuộc sống hạnh phúc, biết ơn ngay cả khi người giúp đỡ không mong trả ơn.
Trên đường đời tôi đã một lần vấp ngã.
Có một bàn tay giúp đỡ để giúp tôi ngồi.
Tôi thì thầm. Quên cảm ơn. Đã đến lúc
nhìn lên. Anh ấy đã ra đi rồi.
4 câu thơ này được chọn trong đề thi tuyển sinh lớp 10 môn văn của Sở GD-ĐT TP.HCM ngày 6/6/2023.
Chợt thấy thân quen như nhịp tim của người mẹ khi nghe ông bố Lê Minh Quốc tả cận cảnh một thời ông đưa con đến trường. Hôm đó, tôi phải tự đến lớp chứ không được cô dắt như mọi khi. Anh trở về nhà, bồn chồn, bồn chồn sợ con đi lạc. Anh vắt óc tìm cách tiếp cận con và “cái khó ló cái khôn”: anh lấy một con mèo bông xin cô giáo cho vào lớp để tặng cho con gái. Anh còn chưa hết tự hào vì mình “bỗng dưng… thông minh” thì bị cô giáo ngăn lại vì nội quy chung không cho phép.
Anh phải thú nhận những lo lắng của mình và cô giáo gật đầu, cười, đưa anh vào lớp để gặp công chúa.
“Là tôi. Đừng nghĩ về bố. Năm tôi 18 tuổi trưởng thành vào đời, lúc ấy cha tôi đã qua cái tuổi xưa nay hiếm, tôi dựa vào cái thân thể mệt mỏi ấy liệu có còn ích lợi gì không? Cứ bình thản đi vào dòng đời. Hãy cứ sống theo sự lựa chọn của chính mình. Đừng sợ. Đừng sợ sống. Cuộc đời này con ơi, mẹ thấy lạ lùng mà huyền bí…”. (Trích sách Mỗi ngày cha mẹ cùng thở với con,
|
Tô Diệu Hiền
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/tung-ngay-ba-me-tho-theo-con-a1494880.html” name=””]