Ngôi nhà không lớn, chỉ có ban công là đủ rộng để trồng cây. Vì vậy, bố tôi luôn mang cây về nhà để chăm sóc, tưới nước và nâng niu.
Từ những cây lan héo úa, bố tôi đã mang về nhà chăm sóc và cuối cùng những bông hoa đã nở rộ tuyệt đẹp trên ban công – Ảnh do nhân vật cung cấp |
Vào cuối tuần, khi về thăm bố mẹ, tôi rất vui khi thấy hoa lan nở rộ trên ban công. Những bông hoa lan trắng đung đưa rực rỡ trong cái lạnh đầu đông, giữa những tòa nhà cao tầng, dưới những con phố nhộn nhịp, mang lại cho tôi cảm giác bình yên, thư thái.
Bố tôi nói rằng đó là những chậu hoa lan héo mà hàng xóm sắp vứt đi, nhưng ông đã nhờ họ trồng. Công sức của người tốt bụng đã được đền đáp, những cây lan đã nảy mầm, nở hoa và khoe sắc, không kém phần kiêu hãnh so với những chậu hoa lan đắt tiền được trưng bày trong các cửa hàng hoa tươi.
Tôi thường nói đùa với cha: “Nếu nhà văn Kim Lan có vợ thì cha tôi có mùa xuân”. Tại sao lại là “mùa xuân”? Đó là cách mẹ tôi và tôi gọi thói quen của cha tôi – xin những chậu hoa chết vào ngày Tết, sau đó “hồi sinh” chúng để chúng có một cuộc sống mới.
Như thể có một mối liên kết đặc biệt với cây cối, cha tôi không thể chịu đựng được khi thấy ai đó vứt bỏ những cây xanh. Ông không chỉ xin những cây héo úa, chết và nở một nửa từ những người quen và người lạ, mà còn chú ý cứu những bông hoa và cây bị vứt vào thùng rác hoặc được chở lên xe chở rác. Nhờ đó, gia đình tôi thường có cây và hoa quanh năm.
Những cây đào đã nở hoa hết, chỉ còn lá xanh thưa thớt được bố tôi mang về nhà để thay chậu, cho đất vào và bón phân. Những cành mơ đã rụng hết hoa cũng được bố tôi trồng vào chậu, hy vọng chúng sẽ bén rễ. Có lần, bà hàng xóm mua mơ tuyết về, đợi chúng nảy chồi và nở hoa, nhưng bà chỉ thấy cành trơ trụi. Vì mất kiên nhẫn, bà vứt những quả mơ tuyết vào thùng rác. Bố tôi mang chúng về nhà và cần mẫn tưới nước cho chúng. Không lâu sau, ông mang cả bình mơ tuyết lấp lánh đến cho bà hàng xóm, và bà ấy đã rất ngạc nhiên.
Ngôi nhà không lớn, chỉ có ban công là đủ rộng để trồng cây. Vậy nên bố tôi luôn mang cây về nhà chăm sóc, tưới nước, nâng niu, chờ cây ra lá xanh, nở hoa, rồi tặng cho bạn bè, con cái, họ hàng… để có chỗ đón những cây khác. Mỗi lần nhìn bố mải mê với công việc yêu thích, tôi lại thấy bình yên lạ. Mong ước của tôi là có tiền mua cho bố mẹ một khu vườn nhỏ, để bố có thể thoải mái trồng những loại cây, hoa mà bố thích.
Năm nay, anh chị em tôi đều than phiền rằng tiền thưởng Tết sẽ bị cắt giảm và công việc kinh doanh sẽ khó khăn. Bố tôi tuyên bố: “Các con không cần mua hoa Tết. Bố sẽ tài trợ cho mỗi gia đình một cây mai bonsai và hai chậu lan, đảm bảo sẽ nở hoa đẹp”. Cả nhà vỗ tay rất to. Bố tôi sống một cuộc sống trong sạch của một giáo viên. Về già, ông đã hái những nụ hoa xuân và trồng chúng bằng tình yêu thương, để mang lại những bông hoa đẹp cho cuộc sống.
Lê Thành
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/xuan-nhat-a1537038.html” name=””]