Đám cưới không có chú rể. Cô dâu là em gái của mẹ tôi. Mỗi lần con cháu về quê, chúng tôi lại gợi ý bà Ba kể chuyện tình. Có nhiều chi tiết đến mức mỗi lần con cháu tôi ngồi nghe đều há hốc mồm.
Một hôm, tôi đưa mấy người bạn thân từ thành phố lên thăm. Dù tôi kể chuyện đám cưới chị Ba nhưng bạn bè tôi vẫn muốn nghe từ người trong cuộc. Cô Ba cố từ chối nhưng rồi lại cười: “Bố chúng ta hồi đó đẹp trai lắm!”. Bạn bè hét lên: “Thì ra là do chị Ba yêu anh Ba đẹp trai”. Bà Ba lại cười, đúng kiểu cười, không hơn không kém.
Bà Ba kể: “Ba ngày trước lễ cưới, chú rể được cử đi làm nhiệm vụ đặc biệt và gửi điện đến nhà ông nội để báo tin, ngay đêm trước ngày cưới. Không thể hoãn lại, ông nội các con vẫn quyết định ra tay . thuê xe đón dâu, ngày xưa người lớn vất vả lắm, khi biết không có chú rể, ông nội (bố Ba) rất tức giận, đám rước dâu kiên nhẫn đợi ngoài trời suốt 2 tiếng đồng hồ. Lúc ông đại diện thôn vào “trình bày sự việc” thì ông nội tôi mê mẩn.
Nhóm bạn đùa giỡn hỏi: “Cô Ba đi lấy chồng ở đâu?”.
– Ở Eo Gió nơi đó đẹp lắm!
Nhóm bạn cười ồ lên. Cô Ba biết mình đã nói sai nên ngượng ngùng đỏ mặt mỉm cười. Nhóm bạn “ác” tiếp tục khai thác chuyện tình cảm: “Nhưng hồi đó chị Ba sao mà bắt được anh trai Ba tốt thế? Anh Ba có khen chị Ba xinh đẹp không?
– Khi còn là con gái, Ba cũng rất xinh đẹp. Làng gửi cô đi thi sắc đẹp. Ở trong làng, bà Ba gói bánh ít, bánh tét chỉ thua một người. Cô Ba biết diễn kịch và hát opera. Cô Ba thuộc Truyền Kiều và Lục Vân Tiên mà bây giờ quên mất một chút.
![]() |
Con cháu thích thú nghe bà Ba kể chuyện tình |
Bà Ba kể, hồi đó trong làng có một người rất yêu quý bà Ba. Họ nhờ bà mối đến cầu hôn nhưng bà Ba không thích. Sống với ông Ba có 7 người con, đã mấy chục năm nhưng ông Ba vẫn ghen tuông. Khi trí nhớ “chập chững”, anh Ba lại nhắc đến người yêu cũ “nhai” và tưởng tượng đủ thứ, còn cô Ba cũng rất mệt mỏi. Bạn bè của bạn lại một lần nữa vui mừng.
Cách đây mấy tháng, tôi và chị rủ nhau sang làng Ba làm từ thiện. Xe vừa dừng trước nhà một người quen, dân làng kéo ra mừng “Chị Ba về làng”. Bà Ba lấy chồng ở thị trấn nên mỗi lần về làng bà rất tự hào. Nhìn dân làng khắp nơi, cô Ba nắm tay 4 chị em chúng tôi kéo vào giữa giới thiệu: “Con của Ba đều ở đó. Con gái Ba có đẹp không? Có 2 đứa con Si Gon mới về.” .”
Mới tháng trước, giữa đêm, có mấy người phụ nữ ở quê gọi điện khóc lóc bảo họ hãy về nhà nhanh lên. Biết có chuyện không ổn, hai chị em sống ở Sài Gòn cố gắng giữ bình tĩnh, thu dọn hết quần áo vào vali và rời thành phố lúc 1h chiều. Xe chạy êm nhờ đường cao tốc mới mở nên 7 giờ sáng mới về tới nhà.
Chạy vội vào nhà, thấy chị Ba nằm thở hổn hển, không nói nên lời, chỉ tay vào tấm biển, nước mắt chị tôi rưng rưng. Ơn trời, đến trưa bà Ba tỉnh dậy, uống sữa, ăn tổ yến và mỉm cười: “Bà Ba dễ chết lắm. Chúng ta tập các bài tập cho quen thôi ”. Sự ngầu của Ba là số 2 nhưng không có ai là số 1 cả!
Tuần trước là đám cưới của cháu trai tôi. Nhờ một tháng qua cô Ba ăn uống và uống thuốc nên trông cô hồng hào và tăng gần 30kg. Các cháu, chắt, họ hàng khắp nơi về nhà, bà Ba nôn nhiều hơn cả cô dâu mới, cầm roi đuổi chó, chạy ầm ĩ với chính quyền… 4 giờ sáng, bà Ba đập cửa nhà. về nhà đánh thức con cháu rồi ra đi. đến thắp hương cho tổ tiên và con cháu chưa tỉnh ngộ.
Bà Ba tức giận, lấy chiếc áo dài nhung ra mặc nhưng không tìm thấy đôi giày được giấu cẩn thận của mình. Cô Ba lẩm bẩm suốt. Con cháu lo trang điểm nên bà Ba lấy chiếc vòng cổ ra đeo, đi tới đi lui, nhấc người sang một bên. Đánh chút son và má hồng, không ai nhận ra chị Ba. Cô Ba là số 2 nhưng không có ai là số 1 cả!
Bà Ba có 7 người con, 16 cháu và 2 chắt. Thời trẻ, bà Ba vất vả, nuôi con bằng cơm nhồi rau củ, vào rừng đốn củi bán than, bán hàng rong khắp chợ Đà Lạt trong cái lạnh thấu xương. Bà Ba mù chữ, không biết hàm số, tích phân, lũy thừa nhưng bà giải quyết các vấn đề của cuộc sống chỉ bằng một đáp án đầy đủ để các con học tập, trở thành người tốt.
Cô Ba không cho chụp ảnh, nhưng khi đưa máy ảnh lên, cô Ba “tự động tạo dáng”, mỉm cười duyên dáng bất chấp nắng mưa, rồi xin cho cô xem, mặt cứng đờ: “Chụp đi đôi má của bạn như một bà già tám mươi.” Cô Ba là số 2, không ai là số 1 cả!
![]() |
Cô Ba vẫn đam mê làm bánh tét |
Năm nay bà Ba ra vào bệnh viện nhiều lần nên con cháu trêu bà là cổ đông lớn của ngành y tế. Mỗi lần bà ốm, con cháu bà phải van xin “tất cả” mới được bà Ba vào bệnh viện. Dù làm gì, bà Ba cũng thận trọng, sợ “làm phiền” con cháu nên không ngừng cố gắng. Mỗi lần con cháu vào bệnh viện chăm sóc bà Ba, các bệnh nhân cùng phòng dù không biết mặt nhưng đã biết tên, tiểu sử. Ba luôn lấy ảnh các con ra khoe với mọi người cô gặp.
Đến tối, khi đi ngủ, bà Ba cầm ảnh của tất cả các con, đưa bàn tay gân guốc vuốt ve từng khuôn mặt trong ảnh và tự nhủ: “Con đẹp quá”, rồi áp bức ảnh vào ngực và nói. ngủ rất sâu.
Tết năm nay bà Ba thọ 89 tuổi. Bà Ba dũng cảm bước qua những thăng trầm của cuộc đời, tự mình gánh vác mọi khó khăn để cuộc đời các con “không khổ như mẹ”. Yêu thương bao nhiêu là đủ với em gái Ba?
Minh Dieu
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nghe-chi-ba-ke-chuyen-tinh-a1506317.html” name=””]