Bạn đã bao giờ thử “đổi biển” và đứng vào vị trí của người đàn ông ngoài kia chưa? Có thể lúc đó bạn cũng cần… máy thở.
Chuỗi nhà hàng mở cửa 24/24 tại Bắc Kinh (Trung Quốc) được mệnh danh là “thánh địa tuyệt vời dành cho đàn ông trung niên”. Đây là nơi đàn ông thường dùng bữa một mình, thoải mái bày tỏ cảm xúc và tìm cách thoát khỏi những áp lực của cuộc sống. Quản lý nhà hàng chia sẻ, hầu hết khách hàng đến muộn vào ban đêm đều là nam giới trung niên. Họ có thể uống rượu với một hoặc nhiều người bạn và thậm chí khóc. Nhiều người ngồi đây khóc một mình vào đêm khuya vì căng thẳng trong cuộc sống.
Bạn đã bao giờ thử “đổi biển” và đứng vào vị trí của người đàn ông ngoài kia chưa? Có thể lúc đó bạn cũng cần… máy thở.
Trách nhiệm. Tất nhiên rồi! Trách nhiệm là thước đo mức độ trưởng thành của một người đàn ông. Hành trình từ một cậu bé trở thành một chàng trai trẻ, rồi trở thành một người đàn ông của gia đình được đo lường bằng trách nhiệm của anh ta không chỉ với bản thân mà còn với người phụ nữ anh yêu và cưới, gia đình mình. gia đình nhỏ, lớn, công việc anh ấy đang làm. Hơn nữa, đó còn là trách nhiệm đối với dòng tộc, cộng đồng, xã hội.
![]() |
Hãy bắt đầu với các chàng trai. Nếu may mắn có được một người mẹ hiểu biết và một người cha ngay thẳng, cậu bé sẽ được dạy dỗ tử tế. Sẵn sàng giúp đỡ người khác vì bạn là đàn ông; bảo vệ các bà mẹ và tất cả phụ nữ. Con nói dối là xấu, cha dạy thẳng lưng để cho thẳng lòng. Trong mọi tranh chấp với em hoặc em gái, con trai phải biết nhường nhịn. Vai trò sẽ nặng nề hơn nếu con trai là con cả.
Nhiều bậc cha mẹ lan truyền câu nói này: “Dạy con gái như nhà giàu – Dạy con trai như người nghèo” hay quan điểm: Con trai bị ngã một chút và có vài vết sẹo ở tay chân càng khiến điều đó càng thêm ấn tượng. Đó là điều bình thường đối với con trai. Thế thì “đàn ông đừng khóc nữa”. Con trai lớn lên trong vô số khuôn mẫu giới tính dành cho đàn ông – con trai – đàn ông và thậm chí cả những người trụ cột trong gia đình. Điều đó thực sự khiến những chàng trai đó trở nên (hoặc suy nghĩ) mạnh mẽ dù trong tâm trí non nớt của các em luôn có cảm giác bất công thường trực: Tại sao chúng ta phải từ bỏ những thứ của mình? Tại sao không khóc? Tại sao chúng ta phải đau khổ khi bị con gái đánh? Tại sao… Chỉ có một câu trả lời duy nhất: Bởi vì bạn là con trai.
***
Khi lớn lên, đi học và… yêu nhau, chàng trai – chàng trai phải đối mặt và trải qua những áp lực nam tính bắt đầu được nâng lên một tầm cao hơn, từ việc phải đánh nhau với các chàng trai. khác với việc trở thành một chiến binh thực thụ đến việc chứng tỏ mình xứng đáng có… 10 người yêu.
Đừng nghĩ những cậu bé tuổi teen vô tư và ngây thơ! Áp lực từ bạn bè đồng trang lứa và người cùng giới là không hề nhỏ. Nếu muốn cùng nhau gia nhập một nhóm nam sinh, anh ấy phải lựa chọn thay đổi bản thân. Như con trai tôi học lớp 5, nó không thích bóng đá chút nào nhưng vẫn phải tham gia vì nếu con trai không biết đá bóng thì là “kiểu con trai mặc váy”. Cậu bé bị tẩy chay chỉ vì “đá trượt trong một trận bóng đá”. Hay như tôi, năm lớp 10, tôi bắt đầu hút thuốc dù biết nó không tốt cho sức khỏe chỉ vì nếu không hút, bạn trai sẽ đuổi tôi đi “đi chỗ khác chơi với bọn con gái”.
Các cô gái tuổi teen cũng gặp áp lực từ bạn gái với nhau, nhưng các chàng trai tuổi teen cũng gặp áp lực từ cô gái mình thích. Các chàng trai tuổi teen luôn phải thể hiện bản thân rất nhiều nếu muốn các cô gái chú ý, thậm chí phải khác biệt với con người thật của mình. Rồi chiều chuộng bạn gái thế nào, việc đàn ông phải trả tiền ăn uống, mua quà cho bạn gái, bảo vệ bạn gái khỏi những chàng trai trêu chọc xung quanh…
Khi trở thành một người đàn ông trưởng thành, đi làm, kết hôn, sinh con, áp lực chưa bao giờ giảm bớt dù có thêm một người phụ nữ gánh vác gánh nặng cùng họ. Vì trách nhiệm là trụ cột gia đình và gánh vác tài chính. Vì đôi khi tôi phải đứng giữa mẹ và vợ. Bởi vì có thể trở thành thế hệ bánh mì kẹp: chăm sóc gia đình nhỏ, hiếu thảo với cha mẹ già, có trách nhiệm với gia tộc… Đi làm cũng vậy. Đàn ông! Phải làm việc chăm chỉ hơn, phải quyết liệt hơn. Phải uống bia đón khách, phải có quan hệ xã hội, phải chấp nhận ý muốn của sếp, phải được thăng chức… Tất cả đều PHẢI. Đừng phàn nàn, đừng khóc. Đàn ông phàn nàn trên mạng, thử rồi ném đá. Những người đàn ông và chàng trai này là ai?
***
Gần đây tôi đọc báo thấy ở Bắc Kinh (Trung Quốc) có chuỗi nhà hàng Jin Ding Xuân dành riêng cho nam giới, được mệnh danh là “thánh địa cuối cùng của đàn ông” – nơi mà nam giới có thể ăn uống một mình hoặc với những người bạn cũng là đàn ông. Ở đó, họ có thể ăn và khóc cùng một lúc. Hay ở New Zealand có những “cabin thở” dành cho những người đàn ông gặp áp lực cuộc sống.
Đàn ông cũng cần thở. Họ cũng cần được tư vấn tâm lý để loại bỏ những áp lực của việc làm đàn ông thay vì chịu đựng những áp lực đó rồi trở thành những người đàn ông sẵn sàng dùng đấm để giải tỏa. Họ cũng cần những nơi không có biển hiệu “Đàn ông phải…”. Họ cần có khả năng thở dài, thậm chí khóc, nói ra tất cả những điều nặng nề trong lòng mà không bị phán xét hay trách móc.
Ngay cả trong cuộc hôn nhân của chính họ. Nếu may mắn, họ cưới được những người phụ nữ hiểu và biết nghe lời chồng thay vì chỉ khen “chồng người khác”; Phụ nữ hiểu được áp lực chồng phải trải qua để chia sẻ gánh nặng tài chính, chia sẻ những vui buồn, giận hờn, bực bội trong cuộc sống của chồng là đàn ông. Thực tế có rất nhiều phụ nữ như vậy. Chỉ là đàn ông “im lặng” vì “là đàn ông thì không thể phàn nàn”. Chỉ là nhiều ông chồng chọn cách tự mình giải quyết thay vì nói chuyện với vợ. Biết bao người phụ nữ hiểu chuyện lại trở thành “người vợ vô dụng”. Biết bao người vợ muốn chia sẻ với chồng mà không thể chia sẻ vì không thể cạy miệng chồng. Cứ như thế nó trở thành một cuộc hôn nhân ngột ngạt. Cứ thế, người chồng trở nên lầm lì, bí mật trong khi vợ thì suốt ngày phàn nàn, cằn nhằn, than vãn, phàn nàn…
Hôm nọ, tôi nghe được lời thú tội của một người đàn ông trên radio. Anh cho biết chưa có ngày nào anh được sống cuộc sống mà mình mong muốn. Từ khi còn nhỏ, bố mẹ anh đã quyết định mọi việc. Anh lớn lên với trách nhiệm nặng nề là con trai cả trong gia đình. Rồi khi lấy chồng, anh phải dạy dỗ vợ theo yêu cầu của mẹ. Trong khi đó, vợ anh luôn muốn anh có trách nhiệm với gia đình nhỏ, con cái và thậm chí cả vợ. Anh đã phải từ bỏ công việc yêu thích và đam mê vì nó không mang lại nhiều tiền hay địa vị xã hội. Anh luôn khao khát được sống thật với chính mình, nhưng anh chưa bao giờ thực sự làm chủ cuộc sống của mình theo cách anh muốn.
Có bao nhiêu người đàn ông như vậy? Hay chúng ta chỉ thấy đàn ông với vô vàn lợi thế và câu chuyện bình đẳng giới luôn chỉ dành cho phụ nữ? Phải chăng nam giới là thủ phạm của bất bình đẳng giới và phụ nữ là nạn nhân của bất bình đẳng giới?
Bây giờ hãy đóng cửa để… thở.
Chính xác! Đàn bà có nỗi khổ của đàn bà, nhưng đàn ông cũng có nỗi khổ của đàn ông. Nhắc đến điều này không phải để đòi lại sự công bằng cho nam giới mà chỉ để chúng ta có thể nhìn lại một cách rộng hơn những định kiến hạn hẹp mà xã hội đã thiết lập để cả hai giới có thể thở một chút giữa cuộc sống khó khăn. Cái này; để đôi khi chúng ta có thể “đổi dấu” và đứng vào vị trí của nhau để yêu thương, trân trọng nhau hơn.
Hoang Anh Tu
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/mot-nguoi-dan-ong-chuan-la-a1504745.html” name=””]