“Vì một tương lai không còn nhà thuê” là mục tiêu phấn đấu hàng ngày của Uyên Phương. Cô cho biết: “Đi làm quen rồi, ở nhà không chịu được. Ngoài ra, tôi muốn kiếm tiền lo cho gia đình, vừa được hít thở không khí trong lành, đỡ căng thẳng”.
Trải qua 8 nghề, cụt tay đến đứt xương, nghỉ bán cá
Mai Đào Uyên Phương (Gò Vấp, TP.HCM) bị mù bẩm sinh. Hiện tại, hàng ngày chị cùng chiếc loa kẹo kéo đi khắp các con phố để bán từng tờ vé số nuôi các em ăn học.
Trước khi bán vé số, chị Uyên Phương từng làm 8 nghề để nuôi con và mưu sinh: bán túi xốp, bán vàng mã, bán cá, bán dưa, bán khăn, đồ trẻ em, đồ lót phụ nữ hay xoa bóp, bấm huyệt. Khoảng thời gian cô giúp mẹ chồng bán cá là khoảng thời gian khó khăn nhất.
Chị Uyên Phương với sản phẩm đan rổ đầu tiên |
Bán buôn cho “người sáng dạ” là công việc không hề dễ dàng mà Phương phải gồng gánh để lo cho gia đình. Thay nước cho cá, bán cá, xẻ thịt cá, đổi tiền… đều được chị Phương làm từ từ theo quán tính. Nhiều lần cô bị dao cứa vào tay, mất máu đến ngất đi. Sau 2 năm miệt mài với nghề, lần đó chị bị dao cứa sâu vào xương, nằm viện cả tuần mới dám bỏ nghề.
Rồi cô tiếp tục với công việc bán dưa. Ngay cả khi cô ấy mua một chiếc cân lớn, cô ấy không thể nhìn thấy con số trên chiếc cân. Nhận thấy không bán được như vậy, chị đành bán “đồ” cho hết số dưa rồi bỏ. Được người quen giới thiệu, chị chuyển sang bán khăn tắm, quần áo trẻ em và đồ lót phụ nữ. Nghề này đã theo cô hơn 10 năm. Đến năm 2011, kinh tế khó khăn, chị bị lấy lại nên việc kinh doanh phải dừng lại.
Sau nhiều lần thử hết việc này đến việc khác, cuối cùng Phương chỉ dừng lại ở việc bán vé số. Thời gian đầu, cô đi đến đâu quảng cáo đến đó. Chị đi từ quận 12 sang quận 6, có hôm xuống tận Bình Chánh cố bán cho bằng được. Về sau, bà biết đến tiếng loa và mang tiếng hát rong, lập nghiệp với nghề “hát kẹo kéo, bán vé số”. Duyên còn đưa cô đến với chương trình Và tôi vẫn hát của HTV vào năm 2022 và xuất sắc giành được vị trí quán quân.
Đến nay, sáng chiều chị vẫn ở bên chiếc loa phát thanh vang khắp các con hẻm Sài Gòn. Những lúc rảnh rỗi, chị còn mang theo đồ nghề đan ví, túi vừa học được để kiếm thêm thu nhập.
Diễn giả kéo theo Uyên Phương mưu sinh bằng nghề bán vé số |
Mọi người không cần bạn, nhưng tôi cần bạn
Nuôi con là thử thách lớn trong cuộc đời cô. “Suy cho cùng, tôi không giống những bà mẹ khác. Chu đáo, sạch sẽ, gọn gàng, tôi không dám bằng ai. Không sợ cực, không sợ khổ, chỉ sợ tâm lý không tốt” – chị Phương tâm sự.
Khi mang thai cô con gái thứ hai, Phương stress đến mức muốn cùng con rời khỏi thế giới này. Căn bệnh trầm cảm sau sinh, đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng và sự khinh thường, trọng nam khinh nữ đã đẩy chị vào những suy nghĩ tiêu cực nhất.
Các con là tài sản và là nguồn động lực duy nhất giúp chị vượt qua giông bão cuộc đời. “Tôi cần con, con nào cũng là con. Người ta buông mà mình cũng buông thì con mình chết mất. Đâu có gì là tội lỗi”, Phương nghẹn ngào nhớ lại.
Căn bệnh của Phương là bệnh thoái hóa sắc tố võng mạc dây thần kinh thị giác khiến các gen trong mắt bị biến dạng, không thể chữa khỏi vì phát hiện muộn. Khi sinh con, chị Phương sợ nếu chúng cũng bị bệnh như chị thì sẽ khổ cả đời.
May mắn là hai cô con gái đầu đều khỏe mạnh. Đến cậu út, siêu âm thai nằm ngoài tử cung rồi không có tim thai. Bác sĩ nói: “Nếu đau bụng về nhà thì phải bỏ đứa bé”. May mắn thay, cô ấy đã về nhà cho đến khi sinh nở mà không hề hấn gì. Khi cậu út lên 4 tuổi, cô gái thứ hai đang học cấp 2 thì cả hai bạn đều có vấn đề về mắt. Theo bác sĩ, vì đây là thời điểm tăng trưởng nên phải cố gắng bồi bổ để vượt cạn.
Với tình yêu thương của một người mẹ, Phương cố gắng hết sức trong khoảng thời gian “đỏ” để bảo vệ con. Giờ đây, mắt của cả 3 con đều 10/10, chị như nhẹ đi cả ngàn nỗi lo trong lòng.
Biết mẹ quá khổ, năm 2019, cô con gái đầu bảo lưu 2 năm đại học để ra nước ngoài lao động. Ban đầu, Phương không muốn xa con gái, không muốn con nghỉ học. Nhưng do cô con gái thứ hai lúc đó mới vào đại học, gia đình đang nợ nần chồng chất nên đành ngậm ngùi cho con đi. Ở Nhật, cô con gái đầu lòng vẫn nuôi hy vọng được trở về Việt Nam để tiếp tục việc học.
Những bức ảnh gia đình được chị Uyên Phương treo cẩn thận trên tường |
“Con muốn trở thành “đôi mắt” của mẹ” là ước vọng lớn lao mà cả ba đứa con đều cố gắng học tập và làm việc để đạt được. Hôn nhân đứt gánh giữa đường. Căn nhà thuê giờ chỉ có 3 mẹ con ở với nhau, tuy nhỏ nhưng ấm áp, nhỏ nhưng đủ đầy.
Cô con gái thứ hai vừa ra trường được hơn nửa năm và hiện đang là y tá khoa Tim mạch bệnh viện Tâm Anh. Cậu út sắp vào lớp mười luôn đạt thành tích tốt trong học tập. Anh cũng giúp mẹ làm việc nhà, tuy hơi vụng về nhưng rất chịu khó học hỏi. “Nếu bọn trẻ chịu học là tôi vui rồi. Bây giờ, tôi coi đó là hậu phương cho họ. Khi bọn trẻ cần tôi, tôi sẽ ở đó. Biết đủ là đủ rồi” – chị Phương bộc bạch.
Giờ đây, đôi mắt của chị Phương vẫn còn thâm quầng nhưng tương lai của các con chị rất tươi sáng. “Các con là tài sản quý giá của tôi, là những “con lợn” mà tôi dành dụm bấy lâu nay” – chị Phương kể về 3 đứa con với vẻ mặt đầy tự hào.
Dù khó khăn nhưng tôi không nản chí Vì không nhìn thấy đường nên trên đường đi bán tôi thường gặp sự cố. Gần đây nhất, cách đây nửa tháng, tôi bị một kẻ tâm thần quấy rối. May mắn thay, họ đã can thiệp kịp thời. Nhưng cũng vì chống cự mà tôi bị thương. Sau sự cố đó, tôi chỉ có 2 ngày nghỉ ở nhà an dưỡng. Đi làm quen rồi, ở nhà chịu không nổi. Ngoài ra, tôi muốn kiếm tiền để lo cho gia đình, đồng thời hít thở không khí trong lành, giúp giảm căng thẳng. Đi có mệt cũng qua được, nằm hoài cũng không chịu được. đã học |
Ngọc Thảo
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nguoi-me-mu-thap-sang-doi-cac-con-a1496725.html” name=””]