Phủ khăn lên tủ đựng bánh, mẹ tôi cứ băn khoăn, lo lắng. Mẹ tôi đẹp, vẻ đẹp của sự trung thực và trong sáng.
Khi còn nhỏ, chị em tôi không sống ở nhà mà sống tại khu nhà ở của Ủy ban nhân dân huyện – nơi mẹ tôi làm việc.
Thật “bất công” khi cơ quan giao cho mẹ tôi trông coi tủ bánh trong khi ba chị em tôi thích ăn vặt, và trước đây chúng tôi liên tục bị tước đoạt. Mỗi đêm, ba chị em sẽ thi nhau nhìn qua tấm kính, đứa này lấy cái này, đứa kia lấy cái kia trong sự khao khát, tưởng tượng…
Không cần phải nói, chị em tôi rất vui khi văn phòng có khách. Chúng tôi phấn khích khi khách đứng dậy và chào tạm biệt. Chúng tôi giả vờ đi tới đi lui trong khu vườn nhỏ trước phòng khách như thể đang tìm tổ chim, bắt châu chấu hoặc chơi với voi đá (thực ra là để… lắng nghe tình hình).
Mẹ tôi đã đến thăm Lăng Bác và tham quan miền Bắc vào năm 2019. |
Rồi, bằng cách nào đó, mẹ hoặc dì của chúng tôi sẽ vào và chia cho chúng tôi những mẩu bánh còn thừa sau khi tiếp khách. Bánh ngọt hồi đó rất thơm và béo. Cho vào miệng, sau vài tiếng rắc rắc, bánh tan chảy, thấm sâu vào lưỡi và bằng cách nào đó, bánh ngọt đã “đi vào xương”. Những kỷ niệm mê hoặc nhất của ba chị em tôi đều liên quan đến bánh ngọt và tiếng chìa khóa nhỏ của mẹ tôi mở ra một thế giới mơ mộng – tủ bánh lúc nào cũng đầy ắp những chiếc bánh ngon lành, hình thù và màu sắc hấp dẫn.
Mặc dù thích đồ ngọt, nhưng mẹ tôi lại không thích bánh ngọt như chị em tôi. Thứ mẹ thích nhất là tấm vải cotton màu tím phủ tủ đựng bánh.
Ngày công ty giao tủ bánh đến phòng ký túc xá của hai mẹ con, mẹ tôi đã “phải lòng” tấm vải đó. Mẹ khen tấm vải nền trắng, hoa tím, lá xanh, ngọt ngào và thanh lịch. Mẹ hỏi các đồng nghiệp nữ mua vải ở đâu để may cho mỗi cô con gái một chiếc áo mặc Tết. Nhưng khi mẹ tìm được gian hàng thì vải đã bán hết.
Vài năm sau, ba chị em tôi không còn thèm bánh ngọt nữa. Chị hai tôi dậy thì, sợ tăng cân nên bắt đầu kiêng đồ ngọt một cách có ý thức. Còn mẹ tôi, bà vẫn rất thích mảnh vải đó, mặc dù theo thời gian, vải đã phai màu một chút. Đến ngày về hưu, bà đã do dự, đắn đo rất lâu, nhưng cuối cùng bà cũng lấy mảnh vải đó về cho mình. Bà gói mảnh vải trong giấy báo, trộn đều trong một chiếc giỏ để cạnh gối, chăn, nồi, chảo… rồi mang về nhà.
Một ngày nọ, một đồng nghiệp cũ đến nhà tôi và mời tôi đến văn phòng để họp. Mẹ tôi tái mặt, ngay lập tức nghĩ đến việc bà đã “chiếm đoạt” tấm vải mà không được phép. Nếu không phải như vậy, tại sao bà vẫn phải bị gọi đến họp sau khi bà nghỉ hưu? Mẹ tôi cố hỏi cha tôi nên làm gì, nên giữ bí mật hay thú nhận. Cha tôi cười và nói, “Chuyện đó… nhỏ như con thỏ, sao con phải bận tâm?”
Ngày họp, mẹ tôi không quên mang theo bó vải. Đến trưa, mẹ tôi trở về nhà với tâm trạng vui vẻ và phấn khởi. Từ trong ngõ, thấy tôi chơi nhảy lò cò với hàng xóm, mẹ tôi gọi tên tôi thật to và mỉm cười.
Thì ra là công ty mời mẹ đến nhà chung để dùng bữa cơm thân mật và cảm ơn mẹ đã đóng góp trong suốt thời gian dài công tác. Khi mẹ nhắc đến tấm vải, ông chủ đã rơi nước mắt nói: “Trời ơi! Tôi thấy thương bà quá! Chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao bà phải giữ trong lòng và cảm thấy bồn chồn, day dứt? Bà cứ yên tâm giữ tấm vải làm kỷ niệm đi, tấm vải cũ không còn giá trị gì nữa rồi. Chỉ cần bà thích là chúng tôi vui rồi”.
Mẹ tôi da ngăm đen và nhỏ bé, bà không đẹp, nhưng bà đẹp ở sự chính trực, trung thực và vị tha. Một lỗi nhỏ, một sự thỏa hiệp với niềm đam mê đó chỉ khiến bà đẹp hơn và rạng rỡ hơn trên nền tảng trong sáng và ngây thơ (ít nhất là trong mắt cha và các chị tôi).
Mẹ tôi và ba chị gái tôi đã đi dự một đám cưới. |
Báo chí vẫn đưa tin về nhiều vụ việc công chức, viên chức tham nhũng, biển thủ công quỹ với số tiền thất thoát khổng lồ, nếu trừ đi vài con số không, người dân vẫn còn ngỡ ngàng. Với cách sống chân thành, không tham lam, không lợi dụng người khác, mẹ đã dạy cho chị em tôi con đường ngay thẳng nhất để đi trong cuộc sống.
Tô Diệu Hiền
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nguoi-phu-nu-dep-nhat-la-ai-ma-toi-va-noi-day-dut-chiem -dung-cua-cong-a1532583.html” name=””]