Tôi nghĩ phụ nữ đẹp nhất khi ở bên người mình yêu, đẹp nhất khi làm tròn bổn phận tự nhiên của mình. Họ có năng lực và khéo léo, ngay cả khi gặp khó khăn, họ không than vãn hay sợ khó khăn.
Gia đình tôi trong chuyến đi Đà Lạt. Chị Phương – thứ hai từ phải sang – trông giống mẹ nhất trong gia đình (ảnh do tác giả cung cấp) |
Bố tôi tình cờ gặp và cưới mẹ tôi. Hôm đó, bố tôi và bà tôi đi xem một cô gái ở làng bên. Trên đường đi, bố tôi và bà tôi dừng lại ở nhà một người bạn để nghỉ ngơi. Người bạn của bố tôi biết mục đích của chuyến đi và lập tức đề nghị: “Không cần phải đi xa, chị dâu tôi vừa xinh đẹp vừa có tài, tôi đảm bảo anh sẽ thích cô ấy ngay thôi”.
Bố và bà tò mò đi theo chú đến nhà mẹ vợ. Nhà có khách nên chú dẫn bố và bà thẳng vào bếp. Mẹ đang đun nước pha trà cho khách. Mẹ mặc áo cotton màu tím, dáng người thon thả, da trắng môi đỏ. Bố và bà thích mẹ ngay.
Hôm đó, trời đổ một cơn mưa bất chợt. Ông bà ngoại tôi hào phóng mời những vị khách lỡ chuyến về dùng bữa. Mẹ tôi hái rau, vo gạo, cử chỉ nhanh nhẹn, nhẹ nhàng của bà khiến cha tôi phải lòng. Nhà ông bà ngoại tôi lợp mái tranh, nền đất nhưng sạch sẽ, ngăn nắp. Bữa cơm chỉ có canh bí ngồi tôm cá kho tiêu, nhưng mẹ tôi nấu rất ngon. Bà tôi mừng quá nên đã xin cưới mẹ tôi.
Mẹ tôi được đào tạo để trở thành một người nội trợ giỏi từ khi còn nhỏ, vì vậy bà không khó để trở thành một nàng dâu của gia đình chồng. Trên đồng ruộng, bà gieo lúa, trong vườn, bà trồng đậu và cà tím, và dọc theo mương, bà trồng rau muống. Mỗi ngày, mẹ tôi thức dậy từ sáng sớm và làm việc cho đến khi trời tối mới nghỉ làm.
Bà ngoại thường khoe với hàng xóm: “Con dâu tôi không bao giờ để đất nhàn rỗi. Nó trồng khắp nơi, đất đẻ ra tiền”. Vài năm trước, công việc kinh doanh của bố vợ tôi thất bại, thế chấp mấy hecta đất vườn. Khi mẹ chồng tôi về làm dâu, bà đã làm việc chăm chỉ và chỉ trong vài năm, bà đã có đủ tiền để chuộc lại đất. Bà ngoại rất vui.
Năm 1954, cha tôi tham gia du kích và xa nhà trong thời gian dài. Một mình mẹ tôi chăm sóc trẻ em, đồng ruộng, lợn và gà. Thỉnh thoảng, cha tôi về thăm nhà, và ông sẽ thấy những kho thóc đầy lúa, rau xanh trong vườn, những đứa trẻ lớn hơn chăm sóc những đứa trẻ nhỏ hơn để mẹ tôi có thời gian rảnh rỗi, và cha tôi sẽ yên tâm rằng mẹ tôi sẽ chăm sóc công việc nhà.
Năm 1961, trong một cuộc càn quét của giặc, cha tôi bị bắt và bị giam cầm hơn 2 năm. Trong những năm đó, mẹ tôi chăm sóc cha tôi và chăm sóc đồng ruộng. Khi cha tôi được thả, mẹ tôi vừa vui vừa buồn. Nhưng những trận đòn khiến cha tôi phải chịu nhiều bệnh tật. Mẹ tôi phải gánh vác gánh nặng của những đứa con, nhưng tôi chưa bao giờ nghe bà than vãn. Bà cũng dành dụm được vài lạng vàng, nuôi một đàn lợn và chuẩn bị xây nhà…
Trời không đứng về phía chúng tôi. Mẹ tôi đột ngột qua đời chỉ vài tháng sau khi sinh tôi, để lại nỗi đau khôn nguôi cho cha và các anh chị em tôi.
Tôi là con út trong gia đình và chưa bao giờ chứng kiến tình yêu thương của cha mẹ dành cho nhau, nhưng mẹ tôi vẫn hiện diện đâu đó trong những câu chuyện mà cha tôi kể, trong những ký ức đẹp đẽ về họ. Tôi nhớ khi chị Phương của tôi 15 tuổi. Trong đám cưới của anh họ, Phương mặc chiếc áo dài màu gà mà mẹ tôi để lại. Cha tôi nhìn cô ấy và ngạc nhiên: “Con giống mẹ con thật”.
Mọi người đều nói chị Phương giống mẹ nhất trong gia đình, đặc biệt là làn da trắng, đôi môi đỏ và vẻ ngoài dịu dàng, hiền lành. Tôi luôn nhìn chị để tưởng tượng ra mẹ mình trông như thế nào.
Có lần tôi hỏi cha: “Mẹ con có đẹp không, cha?”. Cha vội vã mở ngăn kéo bàn thờ ra thì thấy bức ảnh mẹ bế em gái tôi. Đó là bức ảnh duy nhất còn lại của mẹ. Không tìm thấy, cha đành phải tả: “Mẹ con đẹp lắm, đẹp nhất trong họ ngoại, đẹp nhất trong xóm này”.
Sau này tôi mới biết, khi yêu một người, người đó luôn đẹp, luôn là số một trong lòng bạn. Mẹ tôi mất, tình thương và sự tiếc thương của cha tôi lớn đến nỗi đối với ông, mẹ tôi rất đẹp và sẽ mãi mãi đẹp.
Sau khi mẹ mất, chị hai tôi chăm sóc ruộng vườn, chăm sóc cha và các em. Chị dựng lều ngoài đồng, mang gạo về nấu, ăn ngoài đồng để có thêm thời gian cày ruộng. Nhìn làn da rám nắng và gầy gò vì làm việc vất vả của chị, cha tôi thương hại: “Chị hai giống hệt mẹ”. Sau này tôi mới hiểu chị hai giống mẹ ở tính cần cù, không ngại khó khăn.
Trong trái tim của cha và các chị em tôi, người phụ nữ đẹp nhất luôn là mẹ tôi. Mẹ tôi đẹp qua lời nói của cha tôi, trong những ký ức đẹp đẽ của cha tôi về mẹ, và trong sự tiếc nuối của cả gia đình tôi.
Tôi nghĩ phụ nữ luôn đẹp nhất đối với những người họ yêu, đẹp nhất khi làm tròn bổn phận của mình. Họ khéo léo và chăm sóc những người thân yêu của mình một cách trọn vẹn nhất. Dù khó khăn, họ không ngại khó khăn. Họ chăm sóc những người thân yêu của mình như một niềm vui, vì vậy sẽ không còn là gánh nặng nữa. Cách suy nghĩ tích cực đó khiến phụ nữ tỏa sáng và ấm áp. Họ sẽ luôn đẹp trong trái tim của những người yêu thương họ.
Thủy Gương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nguoi-phu-nu-dep-nhat-la-ai-trong-long-ba-ma-luon-la-nguoi -dep-nhat-a1533282.html” name=””]