Sài Gòn có những cơn mưa bất chợt đến rồi đi không báo trước. Cùng một con đường, đôi lúc bên kia vẫn còn nắng nóng nhưng đoạn này lại mưa tầm tã.
Dừng xe, tấp vào lề, mở cốp để lấy áo mưa, những bước này tuy nhanh chóng nhưng vẫn có thể khiến bạn bị ướt nếu không có chỗ đứng tạm thời. Trong thành phố, vỉa hè trống trải ngày càng ít, nhà có mái nhưng mặt tiền lại đầy ô tô hoặc hàng hóa, không còn chỗ cho hành khách lạc lối. Vào một ngày bạn quên mang theo áo mưa, đôi khi chạy đường dài vẫn có cảm giác như đang đi trên một cánh đồng trống trải, không nơi trú ẩn.
Chợt nhớ lại những ngày còn học tiểu học, trường gần nhà, trẻ không cần người đưa đón khi tan trường. Lúc đó, tôi thậm chí còn không có một chiếc áo mưa đầy đủ. Tôi chỉ nhét một miếng vải nhựa vào túi nhưng vì ngại với bạn bè nên ít khi lấy ra.
Mái hiên vẫn còn nhưng không còn nhiều chỗ cho khách lỡ đường trú mưa |
Vào những ngày mưa, tôi và bạn bè trùm túi lên đầu, chui xuống hiên nhà rồi chạy bộ về nhà. Nếu trời mưa to thì tìm chỗ trú và chờ cho tạnh. Vào những ngày mưa, luôn có những nhà đóng kín cửa để tránh nước bắn vào nên những vị khách tình cờ đi trên đường có thể ở lại thoải mái. Nhiều hôm mưa dai dẳng đến nỗi bạn bè tôi đều mặc áo mưa và thấy tôi đứng một mình chờ mưa tạnh rồi có người hàng xóm ghé qua đón tôi về.
Lớn lên một chút, tôi đi học bằng xe đạp, những mái hiên vẫn còn đó, che chở cho những hành khách lỡ đường trong những ngày mưa gió. Bây giờ tôi có một chiếc áo mưa đẹp nhưng tôi thường quên mang theo. Tôi thường cùng bạn bè dừng lại ở đâu đó để chờ tạnh mưa. Đường phố lúc đó đầy rẫy những người bán hàng rong. Họ thường rúc vào hiên nhà khi trời mưa to.
Những gánh hàng rong cũ bán đủ loại đồ ăn, kể cả đồ uống nóng. Nằm co ro dưới cơn mưa lạnh, húp một bát cháo hay một chén chè nóng nóng hổi là cả một niềm vui, thậm chí còn sướng hơn cả việc ngồi ăn quán. Ngày hôm đó tôi đã nhìn thấy điều đó. Nếu chưa đi xa thì đồ ăn xung quanh là ngon nhất. Lớn lên, đi du lịch nhiều, mở rộng khẩu vị, tôi nhận ra ngoài kia có rất nhiều người nấu ăn rất ngon, nhưng tôi luôn nhớ những món ăn đường phố, ăn lúc mưa gió, không ngon.
Em gái tôi sợ sấm sét. Một lần, tôi và chị gái đi học thêm về muộn. Trời bắt đầu mưa, sấm sét lóe lên và gió thổi như thể chúng tôi đang bay. Trong thời tiết này, dù có áo mưa thì cũng ít người dám di chuyển. Hai chị em đứng dưới hiên nhà, rồi vì tiếng sấm quá lớn nên chị tôi gõ cửa xin vào. Thực ra chị đập cửa vì tiếng mưa lớn quá khó nghe. những âm thanh bên ngoài. Chủ nhà vui vẻ mời chúng tôi vào nhà, còn mang trà nóng mời hai chị em uống.
Tình yêu của người dân thành phố ngày ấy vẫn hệt như trong văn Hồ Biểu Chánh – nhiệt tình, mến khách, không chút nghi ngờ.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Phùng Huy |
Hãy nhớ những mái hiên và vỉa hè thông thoáng, không đỗ xe, không trưng bày hàng hóa, lối đi chung cho người đi bộ. Tôi và bạn bè thậm chí còn chơi cờ và nhảy lò cò trước nhà người khác. Đó là những ngôi nhà đóng kín, gia chủ có khi vẫn ở trong nhà nhưng không ra ngoài, để chúng tôi chơi đùa phía trước.
Hồi đó trước nhà có cửa hàng, hàng hóa bày biện gọn gàng, vỉa hè luôn có chỗ để đi bộ. Tôi nhớ mình có thể đi từ nhà đến trường hay đến chợ gần đó mà không cần phải bước xuống đường, dù trên đường có rất ít xe cộ. Tôi nhớ những góc nhỏ bán đồ ăn vặt, chỉ nhìn thôi mà không có tiền mua.
Có những món ăn đơn giản ngày nay khó tìm như xe bánh mì kẹp kem, si-rô đá bào hay to he đứng. Tò he không chỉ đẹp mà còn ngon, ăn được chứ không phải chỉ để ngắm như bây giờ.
Năm nào cũng mưa nhưng những ngày mưa năm xưa dường như chưa bao giờ quay trở lại. Thế nên mỗi mùa mưa tôi lại nhớ mái hiên – nỗi nhớ buồn cười lắm – tôi nhớ mái hiên.
Nguyen Minh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nho-mai-hien-xua-a1501623.html” name=””]