Đã đi qua gần nửa cuộc đời, nhưng lòng tôi vẫn như trẻ thơ mỗi khi bắt gặp hay nghe đâu đó những bài hát, giai điệu, lời ru vang vọng.
Mỗi lần như vậy, lòng tôi lại tràn ngập nỗi nhớ sâu thẳm, từ sự mênh mông của ký ức. Tôi nhớ giọng nói của bà, ngân vang nhẹ nhàng theo từng lời dạy, qua những bài thơ Nôm hay những câu chuyện xưa.
Bà tôi là kiểu phụ nữ chăm chỉ và tận tụy chăm sóc gia đình, cung cấp cho chồng con từng chiếc quần áo và những bữa ăn ngon. Hình ảnh của bà gần gũi và giản dị đến nỗi tôi tin rằng dù có xa bà bao lâu, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể hình dung ra tình yêu thương bao la của bà.
Ảnh chỉ mang tính minh họa – Shutterstock |
Tôi luôn gần gũi với cô ấy, không chỉ vì những món ăn ngon cô ấy nấu. Tôi bị cô ấy cuốn hút, vì cô ấy giống như một người thầy tuyệt vời đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi trong suốt thời thơ ấu.
Ông bà tôi có 6 người con và 24 đứa cháu. Tuy nhiên, từ khi còn nhỏ, tôi là người duy nhất may mắn được sống với ông bà, được chăm sóc và bao bọc trong tình yêu thương vô bờ bến của bà. Vì tôi là một đứa trẻ phải chịu nhiều thiệt thòi từ nhỏ, nên tình yêu thương của bà dành cho tôi là tất cả. Như bà đã nói: “Nó sinh ra để chịu đựng mọi đau đớn và bệnh tật của gia đình này”.
Từ lúc bà đỡ đỡ đẻ cho mẹ tôi kéo bà ra và thì thầm: “Đứa bé này bị dị tật ở chân, sợ rằng không đi được”, lòng bà đau nhói. Nỗi đau đớn tột cùng của bà không khác gì nỗi đau mà mẹ tôi phải chịu đựng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi vẫn chưa thể bò, chạy. Chiều nào bà cũng lấy quạt tre quạt mát, ngâm nga những bài thơ, kể chuyện Thạch Sanh – Lý Thông, Phạm Công – Cúc Hoa, Lục Vân Tiên – Kiều Nguyệt Nga, Lưu Bình – Dương Lệ… để ru tôi ngủ.
Tất nhiên, tôi còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa của từng câu thơ, nhưng những câu chuyện cổ bà đọc đã neo giữ tâm hồn tôi thật ngọt ngào. Tuy bà tôi không được học hành tử tế, nhưng khi bà đọc, giọng bà rất có hồn, đúng nhịp, như thể bà đang trút hết tâm tư tình cảm của mình vào từng nhân vật qua những câu thơ mượt mà. Bà không đọc hết một lượt, nhưng bà cũng có một “chiêu” riêng. Mỗi lần thấy tôi hơi lười ăn, bà sẽ nói: “Ăn cho ngon, rồi tối nay bà sẽ đọc nốt truyện còn lại từ trưa cho con nghe”.
Bây giờ, cả cô và anh đều đã mất, nhưng tình yêu vô bờ bến của cô đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, truyền cho tôi niềm tin vào cuộc sống, tình yêu với những câu chữ, bài thơ tinh tế. Vượt qua nghịch cảnh, tôi luôn cố gắng học tập, rồi tập viết văn, làm thơ.
Bắt chước bà, tôi cũng đu đưa võng và ngâm nga cho cháu nghe những bài thơ tôi thuộc lòng. Và tôi rất vui vì giờ đây cháu tôi cũng yêu những hạt giống tình yêu được tưới tẩm bằng thơ ca – giống như tôi ngày xưa.
Chim én nhỏ
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/mam-thuong-trong-nhung-loi-ru-a1532388.html” name=””]