Anh là giáo viên dạy Vật lý, nhưng lại có niềm yêu thích đặc biệt với lịch sử và văn hóa của quê hương mình.
“Em đi chưa?”, “Khi nào em đến gọi anh đón”, “Em đang ở đâu?”, “Đi chậm thôi”, “Về nhà nhắn tin lại cho em yên tâm nhé!”. Đó là hàng loạt tin nhắn, cuộc gọi và những kỉ niệm thân thiết mà Mr. Nguyễn Văn Vượng tặng các phóng viên khi về huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên viết bài về quê hương.
Anh là giáo viên dạy Vật lý, nhưng lại có niềm yêu thích đặc biệt với lịch sử và văn hóa của quê hương mình. Trước đây, ngoài việc dạy học, tham gia các phong trào đội, khi rảnh rỗi, anh lại tìm đến nhà các “bố già” để được đắm chìm trong những câu chuyện lịch sử sinh động; gặp gỡ con cháu những người có công kháng chiến nhưng không được ghi nhận hoặc bị oan sai trong thời kỳ “cải cách ruộng đất” nhưng chưa công bằng để lắng nghe tâm tư, chia sẻ phần nào tâm tư, nguyện vọng của họ; đọc những câu chuyện ngược xuôi xoay quanh các địa danh lịch sử; Hay nhìn cận cảnh những nét sinh hoạt văn hóa của người dân trong huyện…
![]() |
Ông. Nguyễn Văn Vượng (bên phải) hành trình tìm tài liệu |
Sau này, khi về hưu, ông có nhiều thời gian hơn để theo đuổi sở thích đặc biệt này. Nhưng chỉ nhìn, chỉ nghe thôi thì chưa đủ. Có điều gì đó sâu thẳm trong trái tim anh luôn thôi thúc anh phải hành động. Và những bài viết tâm huyết về đề tài lịch sử, văn hóa của anh lần lượt được “ra đời” trên Facebook và các ấn phẩm báo chí của tỉnh.
Lúc đầu ông chỉ viết để giới thiệu nhân vật, địa danh, sự kiện lịch sử cũng như nét văn hóa đặc sắc của quê hương mình và lưu giữ những tư liệu quý cho thế hệ mai sau. Anh cho biết, khi bài viết được mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ quan tâm, anh rất vui, bởi anh thấy việc mình làm không hề vô ích mà còn mang lại lợi ích cho quê hương.
Niềm vui như được nhân đôi khi những bài viết chân thực, khách quan và đầy nhân chứng của anh đã góp tiếng nói biện minh cho 3 nhân vật mất nhà cửa, ruộng vườn, trâu, lúa… 3 trại cải tạo dành cho thương binh, nhưng bị xếp vào diện địa chủ trong cải cách ruộng đất năm 1954.
Sau khi nhận thấy mình có thể làm được nhiều điều hơn là chỉ dừng lại ở đó, ông và những người cùng chí hướng đã tìm cách hoàn thiện hồ sơ đề nghị công nhận liệt sĩ cho 3 người hoạt động cách mạng rất có công ở địa phương. Khi câu lạc bộ hát Sang Cọ của giáo xứ mai một, tiếng hát Sang Cọ chìm dần vào thung lũng sâu, lớp trẻ Sán Chay không còn biết đến lối hát đối đáp nam nữ trữ tình, trữ tình này. hát. trưởng câu lạc bộ, người dịch sách cổ, người đánh máy, và in ra với mong muốn bài quốc ca không bị thất truyền.
Bất cứ điều gì anh ấy có thể làm, anh ấy luôn cam kết. Những việc không làm được, anh sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của các nhà báo hoặc những người có chuyên môn, năng lực và anh sẽ nhiệt tình theo dõi, hỗ trợ. Các quan địa phương “nhẵn mặt” anh, thậm chí có người còn “ngán” anh vì số lần họ “tiếp” anh nhiều không đếm xuể.
Anh tâm sự: “Nhiều người nói tôi không muốn an nhàn mà thích “làm” mình hơn. Thậm chí, có người còn lắc đầu bảo tôi “ăn cơm nhà vác, hàng tổng”. Tôi chỉ biết cười trừ. kệ nó đi Họ không phải tôi Họ làm sao biết tôi cảm thấy thế nào khi nhìn thấy những giọt nước mắt hạnh phúc của thân nhân liệt sĩ, nhìn thấy những cái đầu kiêu hãnh của những người chịu oan ức lâu nay mà cúi đầu, bình phẩm gì? có nói “nhất định sẽ ghé thăm” dưới bài viết? Miễn là tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc, còn có thể đi lại, có thể viết lách, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức”.
![]() |
Thời gian rảnh rỗi, anh Vương đưa vợ con đi du lịch |
Hạnh phúc của anh càng trọn vẹn hơn khi các con và người vợ đảm đang luôn thấu hiểu, ủng hộ và tạo mọi điều kiện tốt nhất để anh theo đuổi đam mê của mình.
Một ngày điển hình của anh ấy bắt đầu lúc 5:30 sáng. Sau khi thức dậy, làm vệ sinh cá nhân, vợ chồng anh “dắt” nhau đi dạo tập thể dục, tận hưởng không khí trong lành buổi sáng rồi rủ nhau kể đủ thứ chuyện trên đời.
Những ngày thời tiết xấu, không đi lại được, ông bà chuyển sang tập thái cực quyền tại nhà. Tập thể dục xong, anh cắm nước pha trà rồi “xắn tay áo lao vào bếp” giúp cô chuẩn bị bữa sáng. Vừa làm việc, anh vừa say sưa hát hoặc nói về lịch trình trong tuần tới. Sau khi ăn sáng xong, đưa các con đến trường cũng là lúc ông bà được tự do làm những điều mình thích. Chàng mải miết rong ruổi trên chiếc xe máy cũ kỹ hay gõ lách cách trên bàn phím, nàng tha hồ sáng tạo những món đồ len xinh xinh.
Thỉnh thoảng anh sẽ dùng xe máy chở vợ đi thăm thú những nơi “hay ho” hay gặp gỡ bạn bè cũ, rủ nhau nấu những bữa cơm thân mật, ấm cúng. Và một ngày của anh ấy sẽ kết thúc bằng trận đấu cầu lông đầy ắp tiếng cười với hai cô cháu gái.
Anh hào hứng nói về những dự định trong tương lai: “Tôi đã lên kế hoạch và bắt đầu viết những trang đầu tiên của cuốn sử ký quê hương mình. Tôi hy vọng cuốn sách sẽ là tài liệu hữu ích cho các bạn trẻ.” Anh nở nụ cười thật tươi, đôi mắt sáng long lanh, nhìn anh như trẻ ra vài tuổi.
lan hồ điệp
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nguoi-thich-tu-hanh-minh-a1492565.html” name=””]