Trẻ em ngày nay không còn xa lạ với thức uống bổ dưỡng nguyên chất đó. Con người lớn lên bằng gạo nước cũng có lúc quên nỗi nhớ của mình.
Hình minh họa |
“Luộc gạo, chắt nước, bỏ đường”
Béo thơm như giọt sữa bò dành cho em”
Tôi yêu mùi rơm rạ; Tôi yêu những thứ mộc mạc, màu đen của vùng quê nghèo và mỗi khi trời mưa tôi lại thèm nước vo gạo của mẹ. Ngày ấy, cô bé dưới mái nhà xưa nghe nắng mưa, đếm tuổi thơ qua từng mảnh đất nhỏ.
Ngày vội vã ra đi, hiên nhà này, khoảng sân đó trở thành một phần của tâm hồn, của nỗi nhớ về sự bình yên, dịu dàng và thân thương. Dù chỉ là tiếng cơm sôi, tiếng mẹ quét lá ngoài vườn, tiếng củi reo trong bếp lửa ấm cũng đủ làm lòng tôi quay cuồng, bâng khuâng nhớ lại chuyện cũ.
Để có chén nước gạo nóng dẻo thơm, mẹ phải nấu canh khi gạo vừa sôi, hơi nóng dẻo thơm.
Tiếng cơm sôi, nóng hổi, mẹ nhấn vung, rót nước vo gạo vào đầy cốc. Đôi tay mẹ dẻo dai, khuôn mặt mẹ đỏ bừng trong làn khói bốc lên. Đôi khi nóng quá, mẹ lại xoa cho tôi rồi thổi vào miệng tôi để đựng cốc nước gạo cho tôi uống.
Khi nước vo gạo sôi, mẹ múc ra bát lớn, nước có màu trắng ngà, thơm mùi gạo chín, hơi nóng bốc lên trong sự háo hức chờ đợi của lũ trẻ. Nước gạo thay sữa mẹ sớm chiều vất vả phương xa, bận cõng trên lưng đói nghèo.
Nước gạo ấm thay sữa mẹ vào những chiều đông lạnh cắt da cắt thịt, mưa bụi ướt đẫm mái nhà tranh. Nước gạo mát ngày hè, thêm chút đường đen ngọt dịu. Nước vo gạo đưa vào nôi ru em ngủ, cất vào lời ca tình ca, phủ bóng mơ môi hồng.
Chén nước vo gạo thơm mùi đất, mùi lúa, mùi một nắng hai sương của cánh đồng bao la. Tôi thấy dáng cha xúc đất làm đường. Những gò đất đỏ được đổ cao, rồi đầm cho phẳng; Tôi thấy dáng mẹ hai đầu gánh gánh, sải bước trên dốc cát gió Lào tung bay. Tôi thấy người bà hiền từ bên gian nhà tranh, vừa cười vừa cầm quạt cho nước vo gạo mau nguội, đứa cháu nhỏ háo hức chờ húp xì xụp.
Mái tranh xưa dần thay màu ngói mới, bếp điện, bếp ga dần song hành với khói lửa của bếp mun. Nhịp sống nhanh. Sữa bò, sữa đặc, sữa tươi, sữa bột… lần lượt xuất hiện. Người ta không còn ngồi chờ tiếng gạo róc rách, chắt lấy cái tinh túy của chút nước gạo. Trẻ em ngày nay không còn xa lạ với thức uống bổ dưỡng nguyên chất đó. Con người lớn lên bằng gạo nước cũng có lúc quên nỗi nhớ của mình.
Quê hương nuôi bao đời, dòng nước lúa là bầu sữa mẹ, là hồn quê, ấp ủ tâm hồn, nâng bước chân trên đường đời vạn dặm. Dù có bao nhiêu sắc màu thì màu trắng vẫn thuần khiết, vẫn làm nền cho sự thăng hoa trong từng gu thẩm mỹ.
Dù có bao nhiêu cao lương mỹ vị hiện đại thì dòng sữa và nước gạo vẫn là mạch nguồn chảy mãi, là nơi bắt đầu khi thiếu thốn, và cũng là nơi tìm về cuối cùng khi lìa xa mọi phồn hoa.
Trần Hiển
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ngot-tinh-dong-sua-nuoc-com-a1496548.html” name=””]