Thường thấy bà, dì, cô chăm sóc cháu thay mẹ. Hiếm thấy ông chăm sóc cháu như mẹ. Nhưng ông tôi lại là người như vậy.
Ảnh chỉ mang tính minh họa – Shutterstock |
Tôi nhớ hồi còn học tiểu học, bố mẹ tôi rất bận rộn. Công việc của bố khiến ông phải xa nhà nhiều ngày, đôi khi chỉ về nhà một lần sau mỗi vài tháng. Mẹ tôi là giáo viên, nhưng không giống như thời bà tôi, khi bà chỉ dạy một buổi và ở nhà chăm sóc con cái và gia đình vào buổi còn lại, mẹ tôi dạy hai buổi ở trường, và vào buổi tối bà cũng nhận thêm công việc giảng dạy tại một trung tâm giáo dục thường xuyên để kiếm thêm thu nhập.
Vì vậy, anh chị em tôi chủ yếu được ông bà chăm sóc. Bà ngoại tôi phụ trách việc này thì đột nhiên, dì tôi bị bệnh nặng và phải điều trị trong một thời gian dài. Dì tôi không có gia đình, và bà ngoại tôi là em út duy nhất, vì vậy, theo lẽ tự nhiên, bà ngoại tôi phải trở về quê để chăm sóc chị gái tôi. Ông bà nội tôi đã già và đi lại khó khăn, vì vậy mặc dù họ rất lo lắng, nhưng họ vẫn bất lực. Bố mẹ tôi lo lắng không biết nên nhờ ai giúp chăm sóc anh chị em tôi, vì vậy ông ngoại tôi đã tình nguyện làm… bảo mẫu.
Ông tôi là một người lính. Những năm tháng trong quân ngũ đã mang lại cho ông sự năng động và tháo vát. Những việc như đi chợ, nấu ăn, chuẩn bị thức ăn… đều là những việc nhỏ nhặt đối với ông. Tuy nhiên, để nấu ăn cho chị em tôi – những người nổi tiếng là kén ăn, ông đã phải trải qua một khóa học cấp tốc với bà tôi. Cách nêm gia vị cho súp, cách nấu thịt, món nào cần nấu chín, món nào cần nêm nhạt… ông tỉ mỉ ghi chép vào một cuốn sổ tay. Sau khi vượt qua bài kiểm tra nấu ăn, ông còn lo việc tắm rửa, chọn quần áo và thậm chí là tết tóc cho chị em tôi.
Em gái tôi lúc đó rất hay khóc và hay than vãn. Tối nào em cũng đợi mẹ đi học về mới đi ngủ. Nhiều đêm mẹ tôi về muộn và khóc mà không ai dỗ được. Ông tôi nói trẻ con phải đi ngủ sớm mới khỏe mạnh và thông minh, nên ông nghĩ cách dỗ dành mẹ.
Trong khi bà và mẹ tôi thường kể chuyện cổ tích, ông tôi lại kể những câu chuyện về đánh nhau, chăn trâu, đuổi gà khi ông còn nhỏ. Giọng ông không êm dịu, cũng không biết hát hay hát ru, nhưng những câu chuyện ông kể rất hấp dẫn và thú vị. Chị em tôi lắng nghe say mê đến nỗi quên mất mẹ. Những ngày không kể chuyện, ông sẽ bày ra những dụng cụ để làm đồ chơi. Những chiếc đèn lồng làm từ hộp sữa và những chiếc ô tô làm từ hộp diêm luôn khiến chị em tôi mở to mắt thích thú.
Không chỉ vậy, ông còn biết may vá. Ông khâu cạp chun quần rộng thùng thình của tôi để tôi có thể tiếp tục mặc chúng. Ông khâu lại những phù hiệu trên áo sơ mi của tôi bị bong ra hoặc những chiếc cúc bị đứt. Tôi ngạc nhiên hỏi ông: “Ông ơi, sao ông có thể làm những việc này cho con gái vậy?” Ông trả lời: “Hồi đó, khi tôi ra trận, tôi phải tự lo liệu mọi thứ trên chiến trường, không ai làm thay tôi. Bạn càng biết nhiều việc, bạn càng có thể sống sót ở bất cứ đâu.”
Bây giờ chúng tôi đã lớn, ông tôi đã già và sức khỏe của ông không còn tốt như trước. Nhưng đối với chị em tôi, những năm tháng ông trông trẻ sẽ luôn là khoảng thời gian rất đặc biệt. Tôi luôn tự hào kể với bạn bè về người ông độc đáo của mình. Những bữa ăn ông nấu, những câu chuyện ông kể, những món đồ chơi ông làm sẽ luôn là những kỷ niệm đẹp nhất trong trái tim tôi.
Thành Nguyên
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ong-ngoai-nhu-me-hien-a1533491.html” name=””]