Không biết trẻ con miền Tây có còn chơi chòi ngày hè không nhỉ?
Những ngày hè về quê dự đám cưới người chị họ, qua ô kính xe, tôi vẫn cảm nhận được nắng chói chang treo trên những lá dừa khô héo, trên mặt nước sông lấp lánh muôn vàn vì sao. sao lấp lánh và lấp lánh trên. khuôn mặt con người.
Tôi cố gắng, như một người chợt nhớ ra một món đồ lâu ngày không dùng đến, tìm trong trí nhớ một bằng chứng xác thực rằng khi tôi còn nhỏ, mùa hè ở quê có nóng như bây giờ hay là do đi làm. dưới máy tính?máy lạnh, nhờ có máy lạnh mà tôi ngủ gần như quanh năm, tôi không thể chịu được nắng nóng ngoài kia nữa.
Những chiếc lá dừa, lá chuối thỉnh thoảng đung đưa trong gió như tiếng kêu của người tình gặp người tình; đánh thức tôi dậy trên một sân cỏ đầy gió và nắng, về những ngày nằm trong cabin nhìn lên bầu trời trong xanh, cảm thấy thật tự do, thoải mái, để trí tưởng tượng của tôi bay cùng những chú chim trên bầu trời mờ ảo đó. Không biết trẻ con miền Tây có còn chơi chòi ngày hè không nhỉ?
![]() |
Một kiểu túp lều của trẻ em thôn quê |
Nhà gỗ – ngay cái tên đã nói lên đầy đủ bản chất của ngôi nhà giống như một nhà vui chơi. Vì vậy, đó là trò chơi. Những đứa trẻ ở cùng khu phố được chia thành nhiều nhóm, có khi là anh em ruột thịt, anh em họ hàng hoặc vì thích nhau nên vào cùng một nhóm. 2 người trở lên có thể chơi theo nhóm. Điều thú vị của trò chơi cabin là tính đồng đội, khả năng sáng tạo – điều mà trẻ em thành thị ngày nay được cha mẹ chi hàng chục triệu đồng cho các khóa học kỹ năng sống nhưng vẫn thiếu.
Như một bầy ong vỡ tổ, các nhóm được phân công dựng chòi. Chúng tôi rủ nhau chọn một mảnh đất cao ráo hoặc thoáng mát theo ý thích của mình để bắt tay vào xây nhà. Trẻ lớn hơn hoặc con trai thường nhận nhiệm vụ xây nhà. Có người chặt hết cây si, cây trúc trong vườn rồi khéo léo trấn an: “Ông nội/bố tao không biết/lao đi”. Đứa rụt rè chạy về nhà mang theo một cái cây mà nó đã dựng được sau mùa hè để mang cho lũ bạn. Có em láu cá tận dụng 1, có khi 2 quả bưởi còn nguyên rễ hoặc một gốc cây có sẵn, vừa mát vừa vững làm cột nhà.
Khó nhất là dựng cột nhà, nếu cột không đủ to và sâu để có độ vững chãi thì khi lợp mái hay xây tường, có khi nhà sẽ bị cong vẹo rồi đổ, khiến chúng tôi vừa lúng túng vừa tủi thân với các nhóm khác.
Các bé gái hoặc trẻ nhỏ thường được giao nhiệm vụ cắt lá chuối tươi để lợp nhà, cắt dây chuối hay đơn giản là nắm đầu cây hoặc tập cho trẻ lớn buộc. Đẹp nhất, thể hiện mức độ khéo léo hay “giàu có” của ngôi nhà này so với những ngôi nhà khác chính là cách trang trí và bày biện các tiện nghi “bên trong”. Có nhiều người khéo lợp mái nhà, thậm chí còn buộc những con cào cào bằng lá dừa treo lủng lẳng trước cửa chính, cửa sổ. Ai không có chút cao tay nào cũng không chịu thua, chạy về nhà lén lút khoe “sự giàu có” của mình để rồi hả hê khi nhìn hàng xóm chẳng có gì.
Tôi nhớ, khi đó tôi vụng về và ốm yếu, không biết phải làm gì. Mỗi lần động đến dao, sớm muộn gì cũng bị đứt tay, khóc lóc ầm ĩ, không biết buộc chặt dây hay trang trí nên luôn là đứa chạy về nhà để lấy trộm đồ. Thỉnh thoảng tôi vẫn xách nguyên một bộ ấm tích trong trái dừa nóng của ông ngoại. Rồi cả bọn ngồi khoanh chân trong ly giả vờ uống thứ nước đắng đó rồi tấm tắc khen ngon, như kiểu đánh cờ thưởng trà thời Tam Quốc Chí vậy. Đôi khi tôi đợi bà cố đi vào sau bếp, lẻn vào phòng và ôm chặt chiếc đài yêu quý của bà như một quả trứng – một điều hiếm có vào thời điểm đó – và cạn hơi.Cả xóm trọ xúm lại nghe bất cứ thứ gì phát ra từ chiếc đài, có khi chỉ là tiếng đài yếu ớt, cũng thấy hào hứng và thích thú lạ lùng.
![]() |
Ảnh minh họa – Internet |
Hầu hết nhớ khi những ngôi nhà được hoàn thành. Không còn ai nhớ mệt, nhớ nắng, nhớ những ngón tay rỉ máu; Chúng tôi cảm thấy mình có thể làm nên mái ấm của riêng mình, sự riêng tư và bản lĩnh. Khi chúng ta nằm trong những không gian nhỏ riêng tư ấy, cùng nhau ăn ổi, xoài, kẹo ngọt, con cháu có thể ít nhiều đã gieo vào tâm trí chúng ta hạt giống khát vọng về một tổ ấm, trách nhiệm, vun vén, trang hoàng, sẻ chia…
Hạt giống mạnh mẽ đó đã thực sự lớn lên thành cây và phát triển đều đặn, hỗ trợ chúng ta rất nhiều khi chúng ta lớn lên; Dù một năm hay nhiều năm không gặp nhau cũng không được về quê.
Nắng hè ngoài kia vẫn chói chang. Có thể sau 20, 30 năm nữa trò chơi nhà gỗ của chúng ta không còn là niềm yêu thích của lũ trẻ nữa. Nhưng được chơi, được tự do làm điều mình thích, được tự do sáng tạo, được ở bên nhau, chưa bao giờ là quý với trẻ thơ? Tôi chợt ước giá như tất cả những đứa trẻ chất đống sách vở trong mùa hè cũng được trải qua những giây phút như thế.
triệu bản vẽ
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/choi-nha-choi-a1494032.html” name=””]